BỘ BỘ KINH TÂM - Trang 17

Nhược Lan cười lăn lộn, có một câu ngắn mà nói rời rạc mãi không

xong. Nhược Hi đứng ngây ra, vừa thẹn vừa dỗi, lập tức hạ quyết tâm,
không được, ta phải thoát khỏi cái lốt mù chữ, nhất định phải trở thành một
phụ nữ có học thức.

Nghĩ tới đây, cô bất giác cười nhạo bản thân, cũng may mà rơi được vào

chỗ cô chiêu cậu ấm, ăn mặc không phải lo, bằng không chỉ e cái loại tay
không biết làm, vai không biết gánh như mình đã chết đói nhăn răng rồi.
Nhác trông mấy con kiến trong đám cỏ, sực nhớ hồi nhỏ mình hay chọc tổ
kiến, Nhược Hi bỗng nổi hứng nghịch ngợm, mang tấm thân thiếu nhi này,
hình như mình lại có hơi hướm cải lão hoàn đồng. Cô nhặt một cành nhỏ
chặn kiến, đợi nó đi được mấy bước lại gẩy trở về, đi mấy bước, lại gẩy trở
về.

Đang cười vụng, chợt nghe bên tai có tiếng thở phì phò, Nhược Hi quay

phắt đầu sang thì thấy Thập a ca vừa ngồi xổm xuống bên cạnh, cũng săm
soi con kiến. Nhược Hi trừng mắt với gã, nhác thấy gần đấy còn một đôi
giày nữa, bèn men theo đôi giày nhìn ngược lên, gặp ngay đôi mắt nửa cười
nửa không của Bát a ca, cô vội đứng dậy thỉnh an. Thập a ca đứng lên theo,
uể oải bảo anh trai:

- Trông bộ dạng nhóc con nghịch ngợm này, em còn tưởng có trò gì hay.

Xem ra em đánh giá cao cô ta quá rồi!

Nhược Hi nhủ thầm, được ngươi đánh giá cao cũng chưa chắc vinh hạnh

gì đâu. Bát a ca cười hỏi:

- Đọc Tống từ à?

Nhược Hi ngó cuốn sách nằm lăn dưới đất, đáp: “Vâng!” Thập a ca xen

ngang:

- Nghịch kiến đấy chứ, giả bộ đọc sách để lòe thiên hạ thôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.