BỘ BỘ KINH TÂM - Trang 251

Nhược Lan cứng người, lâu lắm mới lặng lẽ đáp:

- Muốn quên nhưng không quên được.

Nhược Hi hít một hơi thật sâu:

- Vì sao không trân trọng người ở trước mặt mình?

Nhược Lan vụt ngẩng đầu lên, cô em nhìn thẳng vào mắt nàng. Hai

người chằm chằm nhìn nhau một lúc, cuối cùng Nhược Lan mỉm cười não
nuột, quay mặt đi:

- Chị không hận anh ta, nhưng cũng không thể tha thứ. Nếu anh ta đừng

phái người đi dò la, làm sao… phải… chết?

Giọng nàng nghẹn ngào, thanh âm run run, không nói tiếp được nữa.

Nhược Hi thở dài, yếu ớt thanh minh:

- Nhưng anh ấy không cố ý.

Thấy chị không tranh cãi, Nhược Hi buồn bã nghĩ, mấy người chúng ta

đây thật giống một nùi tơ, không sao gỡ ra được. Ai cũng khăng khăng cố
chấp, thà một mình một ý chứ không chịu nghĩ thoáng ra, dẫu cái giá phải
trả là nỗi cô đơn suốt kiếp. Nhìn Nhược Lan rất lâu, Nhược Hi lại ngậm
ngùi nhấc bút, im lìm vẽ một bụi âu thạch nam nở tưng bừng. Vẽ xong mới
cảm thấy nguôi ngoai đôi chút.

Nét bút vừa ráo mực, Thái Cầm cũng vào tới, mỉm cười hỏi:

- Cô nương vẽ xong chưa?

Nhược Hi đáp xong rồi, đưa mẫu hoa cho cô ta xem, rồi cùng Nhược Lan

bước sang chính sảnh.

Lương phi đón mẫu hoa, vừa ngắm vừa bảo:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.