BỘ BỘ KINH TÂM - Trang 332

Nhược Hi vội giải thích:

- Chúng tôi chơi với nhau từ hồi tôi mười ba tuổi. Quả thực là rất thân –

Trong bụng thầm nghĩ, cũng may mà có lá chắn Thập tứ, bằng không cô
quận chúa này lại suy diễn lung tung.

Mẫn Mẫn nghe giải thích thì không nén nổi vẻ ngưỡng mộ. Nhược Hi

thấy bùi ngùi trong dạ, bèn dịu dàng nói:

- Rồi cô sẽ được nghe bản nhạc mà Thập tam a ca tấu riêng cho cô, nhất

định tôi sẽ giúp.

Mẫn Mẫn cười vẻ biết ơn, xong lại cúi đầu tiu nghỉu, lẩm bẩm:

- Chắc phúc tấn nhà ấy hay được nghe chàng chơi nhạc lắm.

Nhược Hi chẳng biết đáp thế nào. Ngay cả người quen chấp nhận chế độ

đa thê đây mà còn không kìm được so bì tị nạnh, liệu Bát a ca có thấu tỏ
lòng nàng? Không chỉ chàng đau khổ vì mối tình này, chính nàng cũng từng
kháng cự, từng bất lực, từng tủi phận, từng dằn vặt, chàng có hiểu cho
chăng? Kế đó, Nhược Hi lại nhớ đến Bát phúc tấn, cháu ngoại của An Thân
vương Nhạc Lạc, gia thế cao sang nhưng không giữ nổi trái tim chồng
mình. Nàng thấy cấn cá vì cô ta, nếu biết chuyện nàng, chắc cô sẽ buốt gan
buốt ruột. Suy cho cùng, nhìn bằng con mắt của người hiện đại thì chính
nàng là kẻ vô duyên, kẻ thứ ba chia uyên rẽ thúy nhà người. Dẫu Bát a ca
có thể đáp ứng được mọi ước nguyện của nàng, thì suốt đời nàng vẫn phải
mang nặng cái tiếng xấu ấy.

Cả hai dằng dặc tâm sự, mỗi người một nỗi đau lòng. Bấy giờ Thập tứ

vén rèm tiến vào, Mẫn Mẫn đứng bật dậy, miệng nói: “Tôi ra ngoài,” chân
rảo bước đi mau.

Thập tứ tủm tỉm lại gần, cung kính vái chào khiến Nhược Hi phát hoảng

phải né mình tránh đi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.