BỘ BỘ KINH TÂM - Trang 375

Ngọc Đàn thắp đèn trên bàn, tiện tay nhấc lọ thuốc hít lên ngắm nghía rồi

cười khúc khích:

- Tinh xảo làm sao! Mấy con cún vẽ trên này thật là sống động, đáng yêu

quá chừng! – Cô bước đến bên sập – Nghe giọng thì bị tắc mũi đấy, có
thuốc hít đây, sao chị không dùng?

Nhược Hi lắc lắc đầu. Ngọc Đàn mở nắp, rút cây trâm trên đầu xuống,

khêu ít bột san ra ngón tay Nhược Hi. Nàng ghé đến cạnh mũi, cảm thấy vị
hắc xộc lên tận óc, không kìm được gập người hắt hơi liền ba bốn bận,
chẳng mấy chốc đã thoải mái hơn, liền cười bảo:

- Công hiệu thật!

Nàng cầm lọ thuốc lên xem xét. Vỏ là hai lớp lưu ly, ở giữa vẽ ba con

chó lông xoăn đang cắn nhau, điệu bộ hung hăng y như thật, quả là thú vị!

Đang chăm chú ngắm nghía, Nhược Hi sực nhớ lại chuyện giữa mình và

hai phúc tấn ban sáng, bèn quan sát kỹ càng, thấy hình ảnh này vô cùng ý
nghĩa. Hai con chó lông vàng đang hợp sức bắt nạt con chó lông trắng, con
trắng tuy thân cô thế cô, nhưng dáng điệu vẫn ung dung nhàn tản, khiến hai
con vàng càng thêm tức tối.

Nhược Hi không nhịn được bật cười. Cái ông này, lại dám ví bọn họ như

súc sinh, phải chăng muốn ám chỉ “Cắn nhau với chó ích chi, việc mình
không được mồm thì đầy lông”? Chẳng hiểu Tứ a ca lấy đâu ra một món đồ
hợp ngữ cảnh như vậy! Bình thường chàng toàn giữ vẻ lãnh đạm, kiệm nói
ít cười, không ngờ cũng biết đùa bỡn và hài hước ngầm. Càng ngẫm càng
thích thú, bao ủ ê tích kết trong hồn suốt một buổi chiều đã bay biến tự lúc
nào.

oOo

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.