BỌ CẠP RỪNG SÂU - Trang 106

“Nướng thơm đến mấy, tôi cũng không ăn. Đời tôi chưa từng ăn thứ ghê
tởm như thế này. Chỉ nghĩ đến nó đã thấy buồn nôn.” Tư Khải Điển hậm
hực nói.

La Thiên cõng tôi. Tôi thoáng có một cảm giác hoảng sợ, nỗi kinh hãi
không lời tràn đến như sóng xô đè nặng lên tôi. Tôi run run nói: “La Thiên,
liệu em có bị chết không? Em thấy chân tê bại, hình như... không còn cảm
giác nữa.”

“Không còn cảm giác?” Anh dừng bước, tay anh bấm mạnh vào chân tôi,
đau quá tôi kêu thét lên suýt nữa ngã xuống đất. Anh thở phào, nhẹ nhàng
nói: “Em đừng nghĩ nhiều về vết thương. Không sao đâu. Cứ tin ở anh.”

Vừa nói xong thì nghe thấy phía sau vang lên tiếng gọi gấp gáp: “Chờ đã...
La... La Thiên chờ đã!”

Chu Vũ đang chạy như điên về phía chúng tôi. Anh ta mồ hôi đầm đìa, vẻ
mặt hết sức sợ hãi, tay ôm bụng, vừa thở gấp vừa nói: “Ở kia... Vương Hải
Thành...”

“Tìm thấy Vương Hải Thành rồi à?” Tư Khải Điển hỏi.

“Anh... anh ta chết rồi. Mọi người đến mà xem.”

Nắm dây mây trong tay Tư Khải Điển rơi ngay xuống đất, mặt anh ta bỗng
tái nhợt.

La Thiên đặt tôi xuống, bảo Tư Khải Điển dìu tôi trở lại ngôi nhà, rồi anh
vội chạy theo Chu Vũ.

Tư Khải Điển ngớ ra, rồi bỏ mặc tôi và Đoàn Lôi ở lại, cũng bước thấp
bước cao đi theo hai người.

Cả khu rừng bỗng im ắng lạ thường, im ắng một cách kỳ quái và hơi rờn
rợn. Tôi nghĩ đến vị tướng quân bị nguyền rủa, nghĩ đến phu nhân tướng
quân độc ác, nghĩ đến mấy trăm mạng người của Lưu gia thôn trong đó có

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.