BỌ CẠP RỪNG SÂU - Trang 110

“Biết! Cô Đồng Tú Lệ nói mẹ cháu chết rồi. Cô ơi, chết là gì? Là đi đến
một nơi rất xa rất xa phải không? Cô Đồng Tú Lệ nói mẹ cháu không bao
giờ trở về nữa, nhưng cha cháu bảo mẹ cháu sẽ trở về, thì cháu nên tin ai?”

“Cha cháu nói đúng, mẹ cháu sẽ trở về; khi nào cháu lớn lên, mẹ cháu sẽ
về.” Sống mũi tôi hơi cay cay.

“Thế à? Nhưng tại sao không nói luôn là đã đi rất xa, mà lại nói là chết? Có
phải chú Vương Hải Thành cũng đi đến nơi rất xa không?”

Tôi bỗng chợt bí không biết nên trả lời ra sao. Lòng tôi bỗng vô cùng nặng
nề.

Đoàn Lôi tiếp tục hỏi tôi vài điều mà tôi càng lúng túng không thể trả lời.
Ví dụ chúng tôi tại sao lại ở trong rừng này? Cây cối có đời sống như con
người không? Cha mẹ của cây cối là ai? Tại sao con người không ăn gì thì
sẽ chết, cây không ăn gì thì vẫn sống, vẫn cao to? Cây có biết đi không, có
biết nói không, có chảy máu không? Chúng ta có thể không làm người nữa,
chỉ làm cây hay không...

Tôi thật sự không thể trả lời nổi.

Trên đường, chúng tôi lúc đi lúc nghỉ, chẳng rõ mình đã đi bao lâu rồi, chỉ
cảm thấy toàn thân rã rời kiệt sức, đói hoa cả mắt, cổ họng khô cháy. Cuối
cùng, trên một sườn núi, chúng tôi đã nhìn thấy La Thiên, Cố Phong... cả
thảy bảy người.

Hình như họ đang tranh luận về một chuyện gì đó.

Tôi cố quên cái chân đang đau, rảo bước nhanh hơn. Khi đến gần chỗ họ thì
nghe thấy La Thiên nói: “Đừng đuổi theo nữa! Cao lắm!”

Đuổi theo cái gì? Tôi ngờ ngợ, ngồi tựa vào một gốc cây, mệt quá thở
không ra hơi, dạ dày nhộn nhạo quặn thắt rất khó chịu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.