BỌ CẠP RỪNG SÂU - Trang 112

Lâm Kiều Nhi nói Vương Hải Thành mất tích từ chiều hôm qua. Cô ta chỉ
vào cổ thi thể, hỏi: “Sao ở đây lại có một vết hằn nhỉ?”

La Thiên nói: “Đó là dấu vết thít cổ bằng dây thừng, để lại một vệt lõm;
chắc Vương Hải Thành bị kẻ nào đó thít cổ tắc thở mà chết.”

Bầu không khí bỗng như đông cứng lại.

Liễu Tinh Tinh mở to đôi mắt cáo, hai môi run run, vẻ sợ hãi như gặp ma
quỷ.

Tôi thẫn thờ nhìn thi thể Vương Hải Thành, xem ra, không phải là hung thủ
lợi dụng truyền thuyết xa xưa để giết người.

Hồi lâu sau, La Thiên bỗng nhíu mày hỏi Cố Phong: “Tôi nhớ rằng tối qua
anh nói là Vương Hải Thành vào đây sau anh, đúng không?”

Cố Phong gật đầu: “Đúng. Tôi vào rồi, thì chiều hôm đó phát hiện ra
Vương Hải Thành. Cũng tức là cách đây ba hôm. Có vấn đề gì à?”

La Thiên không đáp, anh cau mày càng chặt hơn. Rồi anh ngoảnh sang hỏi
Lâm Kiều Nhi: “Hôm qua mọi người ra ngoài, có tìm được thức ăn gì
không?”

“Không.” Lâm Kiều Nhi nói. Các người khác cũng lắc đầu, tức là không
tìm được thứ gì.

“Thế thì lạ nhỉ? Mọi người xem đây...” Anh chỉ vào bụng thi thể: “Nhìn vết
hằn thắt lưng và cái lỗ tròn biến dạng thành hình ôvan, thấy rằng mọi ngày
anh ấy cài ở lỗ thứ tư tính từ đuôi thắt lưng lên, nhưng lúc này thì thắt lưng
đang cài ở lỗ thứ hai tính từ đuôi thắt lưng lên.

“Như thế nghĩa là gì?” Chu Vũ hỏi.

“Ý anh là...” Cố Phong bỗng hiểu ra và kêu lên.

La Thiên chậm rãi khẽ nói: “Vương Hải Thành bị hại sau khi ăn no.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.