BỌ CẠP RỪNG SÂU - Trang 111

La Thiên nhìn tôi, lại nhìn chân tôi, rồi anh hỏi Cố Phong: “Anh có còn
nước không? Cô ấy bị rắn cắn, mồm miệng rất khô.”

Cố Phong nói luôn vẫn còn một ít, rồi anh ta tháo cái túi lá chuối ra đưa cho
tôi, đồng thời hỏi La Thiên: “Thằng cha ấy giết Vương Hải Thành à?”

Thằng cha nào? Tôi nghi hoặc, đồng thời chú ý đến một người đang nằm ở
một chỗ không xa.

Đúng ra là một cái xác, là Vương Hải Thành thì phải. Không nhìn rõ mặt
mũi, chỉ thấy người ấy vóc người vừa phải, hơi béo, lộ ra cánh tay trần có
nước da rất trắng, cứ như là bị ngâm trong nước rất lâu.

La Thiên ngồi xuống bên cạnh cái xác, kiểm tra tỉ mỉ, nói: “Không biết.
Nhưng có thể khẳng định không phải Vương Hải Thành vừa mới bị chết.
Xem tình trạng thi thể thì biết.”

Bé Đoàn Lôi có lẽ lần đầu tiên nhìn thấy người chết, nó ngoan ngoãn ngồi
xuống bên tôi, ôm chặt cánh tay tôi, không nói một câu.

Chỉ có Lâm Kiều Nhi và Cố Phong dám ngồi bên cái xác, những người
khác đều ngồi tránh xa. Liễu Tinh Tinh và Trương Ngưng thì nắm tay nhau
ngồi một chỗ, trông giống như hai chị em chung cơn hoạn nạn.

“Có thể biết anh ấy bị hại khi nào không?” Lâm Kiều Nhi bạo dạn khác
thường, cô ta ngồi sát bên cái xác quan sát rất kỹ.

“Toàn bộ thi thể đã đông cứng, ấn tay vào vết tím tái dưới da, thì bị mất
màu ngay; giác mạc hoàn toàn mờ đục, toàn thân bị phù; có lẽ Vương Hải
Thành bị hại tối qua trước khi cơn mưa rào trút xuống. Muốn biết chính xác
thời gian tử vong thì phải giải phẫu pháp y. Cho nên chúng ta chỉ có thể
đoán anh ấy bị chết cách đây khoảng 5 - 6 giờ.” La Thiên ngừng lại, rồi nói
tiếp. “Nhưng xác đã bị nước mưa tác động nên cũng ảnh hưởng đến kết quả
phán đoán thời gian tử vong. Anh ấy mất tích từ khi nào?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.