BỌ CẠP RỪNG SÂU - Trang 117

Tôi đè bàn tay vào bịt chặt vết thương, hai mắt trào lệ, giận dữ hỏi nó tại
sao lại cắn.

Nó vừa khóc vừa nói: “Cô nói dối cháu! Cô nói người chết tức là đi một nơi
rất xa rất xa. Bây giờ tại sao lại chôn chú Vương Hải Thành? Chắc chắn mẹ
cháu cũng bị chôn rồi, thế mà cô nói là sau này mẹ cháu sẽ trở về! Cô nói
lừa cháu...” Rồi nó nhổm dậy định chạy, nhưng lại bị La Thiên ôm chặt. Nó
cố giãy giụa, đấm đá La Thiên. “Bỏ tôi ra! Đồ lừa đảo xấu xa! Tôi phải đi
tìm mẹ tôi! Mẹ ơi...”

Lúc này nước mắt tôi tuôn trào như suối, không vì vết thương mà là vì đau
xót.

Tôi hết sức hối hận, lẽ ra tôi không nên đưa nó đến đây, lẽ ra chúng tôi nên
quay lại ngôi nhà nhỏ.

Sau một hồi làm mình làm mẩy, cuối cùng bé Đoàn Lôi đã ngủ say trong
cánh tay La Thiên. Anh bế nó đến bên tôi, đặt nó gối đầu lên đùi tôi.

Tôi nhẹ nhàng lau những vết bùn lấm tấm trên mặt nó. Đuôi con mắt nó bị
một vết tím bầm, chắc là do bị Chu Vũ tát lúc sáng nay. Tôi cúi xuống ôm
chặt thằng bé. Có lẽ tại vừa nãy nó khóc dữ quá nên lúc này thỉnh thoảng nó
vẫn giật mình.

Tôi ngẩng nhìn những người đang chôn Vương Hải Thành, ai cũng đen đúa
lấm láp bẩn thỉu cứ như vừa nằm lăn trên bùn, nhếch nhác hơn cả kẻ ăn
mày. Lòng tôi xót xa vô hạn, chúng tôi đã làm điều gì sai trái mà bị bắt đến
đây?

Chẳng bao lâu sau, một nấm mồ đã được đắp trên dốc núi. La Thiên tìm
một cành cây to và chắc, cắm lên trên để thay cho bia mộ.

Vương Hải Thành là người thứ nhất, tiếp theo sẽ là ai đây?

Ý nghĩ này khiến tôi rùng mình, và bỗng thấy rất lo cho số phận Trương
Ngưng đang nằm bên dưới kia.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.