BỌ CẠP RỪNG SÂU - Trang 169

ngoài. Mọi người đang căng thẳng, bên cạnh lại có một người chết thì rất
thấp thỏm.”

Nghĩ kỹ thấy cũng phải, cho nên La Thiên đành đặt xác Lâm Kiều Nhi ở
bên ngoài, lấy một ít lá cây phủ lên, rồi anh trở vào lều tiếp tục mài thanh
kiếm tre.

Không hiểu tại sao tôi chợt thấy rùng mình, vùng ngực thì hơi hơi đau.

Đêm nay không phải đề phòng kẻ đeo mặt nạ, lại đã tìm thấy nguồn nước,
nên tâm trạng mọi người trở nên khá hơn. Cố Phong đề nghị rằng, kẻ đeo
mặt nạ đã bị thương, sao chúng ta không nhân đây trốn khỏi khu rừng? Chu
Vũ nói luôn: “Ai chẳng biết thế? Nhưng không thể ra nổi, chứ đâu phải
chưa từng thử trốn?”

Tôi thở dài. Đúng thế, chúng tôi đã thử vô số lần, mà vẫn chỉ là đi loanh
quanh ở một khu vực có hạn, ngay suối nước cũng phải nhờ khỉ tìm giúp.
Tôi bỗng nảy ra một ý: “Thế thì chúng ta nhờ khỉ tìm đường cho?”

Liễu Tinh Tinh nói: “Khỉ bị Chu Vũ tấn công, bỏ chạy rồi; vả lại, khỉ vẫn
chỉ là động vật chưa từng ra khỏi rừng sâu thì chưa chắc chúng đã biết
đường.” Nhưng mắt chị ta bỗng đảo tròn, phấn chấn nói: “À, sao chúng ta
không đốt lửa, để phát tín hiệu cầu cứu với bên ngoài?”

“Đúng! Thế mà tôi không nghĩ ra.” Tư Khải Điển vỗ tay tỏ ý tán thành. Mọi
người cũng cảm thấy cách này khả thi.

“Không được.” La Thiên nói dứt khoát. “Tôi cũng từng nghĩ đến cách này,
nhưng chắc chắn là không ổn. Mọi người đừng quên đây là rừng rậm, nếu
đốt lửa quá nhỏ, như đống lửa lúc này chẳng hạn, thì bên ngoài không nhìn
thấy; nhưng nếu lửa to quá thì rất dễ cháy trụi cả khu rừng.”

“Cháy thì cháy chứ sao? Chúng ta được cứu sống là quan trọng, bận tâm
đến khu rừng làm gì?” Chu Vũ nói luôn không suy nghĩ.

“Rừng bị cháy, thì anh cho rằng chúng ta vẫn được cứu à?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.