BỌ CẠP RỪNG SÂU - Trang 17

Không! Tôi phải gặp Đoàn Chính Dương, tôi không thể nén nổi nữa.

La Thiên hết cách, anh đưa tay lên day mũi tôi, lau nước mắt cho tôi, rồi
anh nhăn nhó cúi nhìn các thứ đang đặt dưới đất, gượng cười: “Chẳng lẽ lại
xách theo ngần này thứ vào trại giam? Và một lô thực phẩm...”

Nửa giờ sau tôi đã gặp Đoàn Chính Dương trong trại giam.

Đoàn Chính Dương là một kỹ sư cao cấp, thuộc lớp trẻ rất có năng lực của
thành phố S, anh mới 32 tuổi. Báo chí đã từng phỏng vấn và đăng ảnh anh,
trông rất khôi ngô phong độ với nụ cười đầy tự tin. Nhưng trông anh lúc
này khiến tôi có một cảm giác lạnh sương sống - mái tóc bù xù rối tung, râu
ria lởm chởm, dưới ánh đèn, sắc mặt anh tái xanh, hình như có thể nhìn thấy
các mạch máu chằng chịt dưới lớp da. Mắt anh đờ đẫn nhìn như dán mắt
vào chiếc đồng hồ treo tường, mí mắt sưng húp, dưới mắt là hai quầng thâm
rất rõ rệt, trông anh thật đáng sợ, tuyệt đối không còn nét tuấn tú và tự tin
ngày trước nữa.

Tôi căng thẳng ngồi xuống đối diện với Chính Dương, thầm cân nhắc từ
ngữ, rồi nói có phần khô cứng: “Chào anh Dương. Tôi là Cổ Tiểu Yên, bạn
thân của Tô Tuyết.”

Tôi mở đầu bằng mấy chữ “bạn thân của Tô Tuyết”, với ý định tạo không
khí thân thiện để anh ta giảm bớt cảnh giác, nhưng vừa nói xong tôi lập tức
nhận ra nói thế là thừa, vì anh ta không hề có bất cứ phản ứng gì, thậm chí
mí mắt chẳng thèm động đậy.

Nỗi sợ hãi vu vơ bỗng dâng lên, đầu óc tôi không nén nổi tưởng tượng ra
hình ảnh Đoàn Chính Dương đang giết Tô Tuyết, con dao chém xuống, cái
đầu lăn dưới chân giường... hình ảnh này bất giác khiến tôi rùng mình. Tôi
quyết định phải tốc chiến tốc thắng.

Tôi hít vào một hơi thật sâu, đặt tay lên mặt bàn, cố gắng thư giãn cho nhẹ
nhõm, nhưng mười đầu ngón tay đang nắm chặt đã khiến tôi “bị lộ” tâm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.