BỌ CẠP RỪNG SÂU - Trang 19

Ra khỏi trại giam, người tôi như chơi vơi hẫng hụt.

Trước khi gặp Đoàn Chính Dương, tôi thật sự nghĩ anh ta chính là hung thủ,
nhưng bây giờ, sau khi bị anh ta nhìn chằm chằm, nhận định ấy của tôi bắt
đầu bị lung lay; thậm chí từ trong ánh mắt của Dương, tôi đã đọc ra hai chữ
“vô tội”. Điều này khiến tôi như đang đi trong màn sương mờ đục.

“Em không sao chứ? Tay có đau không?”

Giọng của La Thiên đã kéo tôi ra khỏi trạng thái mông lung, lúc này tôi mới
cảm thấy hai cổ tay đang đau rát. Tôi xoa nắn, rồi đáp: “Không sao.”

“Liệu... Tô Tuyết... có khả năng... ý em là, Đoàn Chính Dương không biết
gì hết, có thật thế không?”

“Sao? Em đã nhanh chóng thay đổi nhận định à?’’

“Ví dụ, mộng du thì sao?” Không bận tâm La Thiên “đá xoáy”, lòng tôi
đang trĩu nặng, tôi vẫn hỏi anh. “Nếu anh ta đang mộng du, rồi giết Tô
Tuyết...”

“Các chuyên gia đã giám định, Đoàn Chính Dương không mắc chứng mộng
du, hệ thần kinh hoàn toàn bình thường.

“Vâng.” Rõ ràng là vấn đề này La Thiên đã điều tra rồi, và loại trừ khả năng
Đoàn Chính Dương bị tâm thần phân liệt. Nhưng tôi vẫn chưa chịu thôi.
“Thôi miên thì sao? Anh ta bị người khác thôi miên, có khả năng này
không?”

“Đây không phải chuyện viết tiểu thuyết hay là làm phim. Em đừng nên hễ
gặp chuyện hóc búa thì lại nghĩ đến những điều không thực tế.”

“Được.” Tôi ấm ức nguýt anh một cái. Chẳng lẽ trong cuộc sống thực tế
không có chuyện thôi miên? Tôi cau mày, hỏi: “Thực ra anh nghĩ thế nào?
Em nói Đoàn Chính Dương là hung thủ thì anh phản bác, bây giờ em nói
anh ta không phải hung thủ, anh cũng phản bác?!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.