BỌ CẠP RỪNG SÂU - Trang 33

Chương 2: Rừng sâu lạc lối

1

Thành phố trong đêm, những cơn gió lạnh ù ù thổi qua.

Những chiếc xe buýt lao nhanh trên đường.

Tôi chơi vơi bước đi không mục đích, đến tận 12 giờ rưỡi mới về nhà. Tôi
không dám gọi di động vì tôi không biết mình nên giải thích thế nào với cha
mẹ. Cha tôi còn đỡ, chứ mẹ tôi thì khác, tuy bà chưa gặp La Thiên lần nào
nhưng bà rất phản cảm với anh. Phản cảm ngày càng tăng đồng thời với
chuyện anh hết lần này đến lần khác thất hứa; bà luôn trách tôi “bất tài” nên
mới tìm một anh cảnh sát chẳng ra gì.

Thực ra, nguyên nhân chủ yếu chẳng qua chỉ là vì La Thiên kinh tế yếu,
trong con mắt của mẹ tôi, cảnh sát là những anh nghèo kiết xác; bà luôn ước
ao tôi sẽ lấy được người chồng giàu có.

Xem ra, làm cha làm mẹ thực không dễ gì!

Tôi rón rén mở cửa thật nhẹ. Vừa bước vào nhà, mẹ tôi đã khiến tôi hoảng
sợ giật mình.

Đêm hôm khuya khoắt, bà đắp một cái “mặt nạ” trắng bóng, không bật đèn,
ngồi trước màn hình ti-vi ánh sáng lập lòe hắt hiu, trông phát khiếp.

Tôi áp bàn tay lên ngực tự trấn tĩnh, bật đèn rồi thay dép lê. “Mẹ ơi, đêm
khuya sao còn đắp mặt nạ? Khiến con sợ chết khiếp!”

Bà ngáp dài, rồi tắt ti-vi. Có vẻ như bà vừa ngủ một giấc trên ghế bành. Bà
nguýt tôi một cái rồi uể oải nói: “Đúng thế đấy! Tôi muốn dọa cho cô tỉnh
táo lại, nên tôi mới để mặt nạ cho đến bây giờ, nếu không, cô sẽ lại viện cớ
gì đó rồi lủi vào luôn.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.