BỌ CẠP RỪNG SÂU - Trang 37

cuộc gặp gỡ với Đoàn Chính Dương và Đồng Tú Lệ, nhưng tôi bỏ qua chi
tiết Tô Tuyết đã từng gọi điện cho tôi kẻo mẹ tôi sẽ lo lắng.

Tôi vừa nói xong thì mẹ tôi tròn mắt, rồi sờ trán tôi. ”Con có bị sốt cao ấm
đầu không đấy? Con định đón thằng bé về nhà ta ư? Nó là con trai của kẻ
giết người.”

“Nó là đứa trẻ vô tội, nó mới 7 tuổi, có biết gì đâu. Huống chi, chưa chắc
Đoàn Chính Dương là hung thủ. Lôi Lôi rất đáng thương, bỗng nhiên không
còn cha mẹ, cũng chẳng có ai là thân thích. Đồng Tú Lệ thì đối xử với nó
không tốt. Dù sao nó cũng là cháu ngoại của bác Tô...”

“Nhưng nó đâu phải cháu ngoại của mẹ? Vả lại, nhà ta và bác Tô không
phải họ hàng; và, dù có là họ hàng, hễ gặp chuyện như thế thì ai chẳng tránh
cho xa? Nó đáng thương chứ gì? Nhưng ngoài phố kia còn có vô số người
già trẻ em vô gia cư, con cứ đưa về nuôi thì tốt! Con nghĩ mình là chúa cứu
thế hay sao?”

“Con đang muốn bàn với mẹ...”

“Chuyện này miễn bàn! Mẹ nhất định không bằng lòng!” Bà ngắt lời tôi, rồi
đứng dậy. “Con đừng nên suốt ngày ở nhà chẳng làm việc gì cả. Liệu mà đi
xin việc! Nhàn rỗi quá, đầu óc sẽ mụ đi, sẽ sinh bệnh! Cứ cả ngày chơi trò
trang trại, địa chủ này nọ coi chừng mẹ sẽ đập bỏ máy tính cho mà xem!”

Nói rồi bà rảo bước vào phòng. Lát sau bà lại thò đầu ra, giọng cứng đanh
như ra lệnh: “Ngày mai không được đi đâu hết. Cô Phương ở tầng dưới sẽ
giới thiệu cho con một đám, anh ta là tiến sĩ học ở Anh quốc trở về; tuổi hơi
cao một chút, 34 tuổi, nhưng nhà họ rất giàu. Mẹ đã xem ảnh rồi, trông
cũng ưa nhìn, trang nhã. Đã hẹn rồi: 2 giờ rưỡi chiều mai gặp mặt. Con nhớ
ăn mặc cho đẹp một chút, trông cho ra dáng một cô gái, đừng nhắng nhít
như con rồ nữa! Người ta là kiều bào!”

Nghe xong, tôi “vui” luôn: “Kiều bào chẳng là gì nữa rồi, mốt hiện nay là
“chú rể kinh tế được việc”.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.