BỌ CẠP RỪNG SÂU - Trang 44

Trước mặt tôi là một bà cụ già hiền từ, bà cúi xuống khẽ lay tôi, nói: “Cháu
à, sao cháu lại ngủ ở đây?”

Tôi hoang mang nhìn bà, không biết đối đáp ra sao.

“Trời nóng quá, cháu vào nhà tôi uống nước đi?”

“Dạ, thôi ạ! Cảm ơn bà.” Tôi tiu nghỉu đứng lên.

“Đừng ngủ ở đây, dễ bị cảm nắng đấy!” Nói rồi bà quay người và bước lên
lầu. Lúc này tôi mới nhận ra chân bà hơi không bình thường, tay trái xách
cái làn chất đầy các thứ vật dụng sinh hoạt, tay phải chống gậy, bước lên
cầu thang rất chật vật, hình như sắp bị ngã đến nơi.

Tôi vội chạy lên đỡ bà, cầm lấy cái làn, hỏi bà ở tầng mấy.

Bà nói là tầng 8, tôi ngạc nhiên há mồm trợn tròn mắt. ”Tầng 8? Các con
của bà đâu, sao bà phải xuống dưới nhà mua sắm?”

Bà già mỉm cười, vừa gắng bước lên bậc thang vừa bình tĩnh trả lời tôi:
“Chúng nó đều bận đi làm, tôi không muốn chỉ nằm một chỗ để chúng hầu
hạ. Già rồi, chẳng giúp được gì cho chúng, chỉ có thể hàng ngày xuống dưới
nhà mua vài thứ. Hiện giờ vẫn còn đi lại được, nếu không vận động một
chút thì thân già sẽ nhão ra mất. Đi mua sắm, coi như rèn luyện thân thể...”

Rồi bà chợt dừng bước, chắc là thấm mệt, mặt bà lấm tấm mồ hôi, áo cũng
thấm ướt; đuối sức mệt nhọc chứ không chỉ là “vận động một chút” như bà
nói. Nhưng sắc mặt bà vẫn rất bình thản, kiên định; ánh nắng sớm mai soi
vào khuôn mặt đầy nếp nhăn của bà tươi tắn rực rỡ, hẳn là hồi trẻ bà rất
đẹp.

Tôi bỗng xốn xang xúc động. Chắc bà đã ngoài 80 tuổi, phải chống gậy,
hàng ngày đi xuống đi lên 8 tầng gác...

Có thể tưởng tượng ra con cái bà cụ không hết lòng chăm sóc mẹ, nếu
không, bà cụ đâu phải hàng ngày chạy lên chạy xuống như thế này? Đâu có

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.