BỌ CẠP RỪNG SÂU - Trang 52

vấn đề thì chắc chắn là thần kinh không bình thường. Cảm giác đầu tiên của
tôi về anh ta là thế. Bộ âu phục rất bẩn và nhàu nát, đầu tóc thì bù xù, sắc
mặt nhợt nhạt mệt mỏi cứ như là vừa thức trắng mấy đêm liền, đôi môi thì
khô và bợt bạt. Về sau tôi mới biết anh ta tên là Cố Phong, nghề nghiệp
không rõ, vì tôi hỏi mấy lần nhưng anh ta chỉ im lặng rồi nói lảng sang
chuyện khác, hình như anh ta có những nỗi khúc mắc gì đó khó nói ra.

“Hừ! Tôi thì quá mong đây chỉ là đang nằm mơ!” Anh áo xanh nói tiếp, như
tự chế nhạo mình. Anh ta là Chu Vũ, ba mươi hai tuổi, thái độ của anh ta
không nghiêm túc bằng Cố Phong; anh ta ăn mặc đơn giản, áo phông màu
xanh và quần bò. Tuy nhiên, có một điểm giống Cố Phong là toàn thân lấm
lem bẩn thỉu. Bé Đoàn Lôi cũng vậy.

Câu nói của Chu Vũ khiến sống lưng tôi lạnh toát, vì tôi nhận ra rằng không
phải đang trong mơ mà là sự thật đang xảy ra, hết sức thật. Đầu tôi bắt đầu
choáng váng lơ mơ cứ như là não thiếu ô-xy, nuốt nước bọt cũng rất khó
khăn. “Các... các anh...”

“Tất cả chúng tôi đều thế cả, lúc tỉnh lại thì nhìn thấy cái chốn ma quỷ này.
Nếu tôi biết là kẻ nào bày đặt ra thì tôi sẽ đập hắn nát nhừ, sẽ ăn thịt nó, sẽ
uống máu nó!” Chu Vũ nghiến răng nói. Rồi anh ta giơ nắm tay đấm thật
mạnh vào thân cây ở bên.

“Liệu... chúng ta có thể ra... có thể đi khỏi nơi này không?”

Chu Vũ lạnh lùng “hứ” một tiếng, nguýt tôi một cái, không đáp. Nhưng vẻ
mặt của anh ta đã cho tôi biết: không thể ra khỏi đây.

Tại sao lại không thể ra? Tôi run run sợ hãi nhìn quanh bốn phía.

Chu Vũ ngồi phệt ngay xuống đất, hờ hững nói: “Cố đến mấy cũng vô ích,
bọn tôi đã thử vô số lần rồi, dù đi kiểu gì rốt cuộc vẫn lại quay về chỗ cũ.”

Tôi mở to mắt nhìn anh ta: “Đây là nơi nào?”

Không ai trả lời, hình như không khí cũng ngưng đọng trong giây lát.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.