BỌ CẠP RỪNG SÂU - Trang 58

Tôi ngẫm nghĩ mấy câu anh ta vừa nói, rồi bỗng nhớ ra... tôi bèn lục túi áo
túi quần khắp lượt, nhận ra rằng ngoài bộ quần áo trên người ra, tôi không
còn gì khác: ví tiền, di động... đều không thấy đâu nữa. Tôi rất kinh ngạc
nhìn Cố Phong, và cứ thế đứng nghệt ra.

Anh ta nhún vai, cau mày nói: “Có phải vừa rồi cô mới nhận ra mình nhẵn
túi không còn thứ gì nữa?”

Tôi lúng túng không biết nên trả lời ra sao, tôi có phần tuyệt vọng, ngồi
thụp xuống, vừa đói vừa khát, cổ họng tôi khô cứng. Nếu lúc đầu tôi còn
mơ hồ nửa tỉnh nửa mê, thì bây giờ tôi đã có thể hoàn toàn khẳng định được
tình thế đáng sợ ra sao. Tôi cố kìm nước mắt, khẽ hỏi: “Có thật là không thể
ra nổi không? Rừng, chắc chắn phải có lối vào, nếu không, người ta đưa
chúng ta vào đây sao được?”

“Đúng thế.” Cố Phong thở dài. “Nhưng không tìm thấy lối vào ấy, thật sự
không thể tìm thấy. Có lẽ chúng ta đang ở chính giữa khu rừng, hoặc là ở
trong khu vực sâu nhất, cách lối vào rất xa, rất xa...”

“Xa đến mấy thì vẫn có cách để tìm thấy lối ra! Nếu không, những kẻ kia
đưa chúng ta vào đây rồi, họ trở ra thế nào được?”

“Những kẻ kia?” Cố Phong nhìn tôi, ánh mắt có nét nghi hoặc và cảnh giác.

“À...” Tôi lập tức hiểu ý anh ta là gì. Anh ta cũng như Chu Vũ, đều hiểu
lầm tôi. Tôi không muốn lại bị ăn đòn, vội giải thích: “Có thể đưa ngần này
người chúng ta vào đây, thì chắc họ không chỉ có một người?”

Cố Phong chỉ im lặng chẳng bảo sao, anh ta đưa mắt nhìn sang chỗ khác,
trầm ngâm nghĩ ngợi.

Tôi liếm đôi môi, có cảm giác đầu lưỡi bỏng rát.

Nếu lúc này được uống một cốc cô-ca, ăn hai cái cánh gà rán và một cái
bánh Hamburger cỡ đại thì quá sung sướng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.