BỌ CẠP RỪNG SÂU - Trang 59

Càng nghĩ thế tôi lại càng thấy đói thấy khát. Tôi thò tay sờ bụng, hỏi:
“Các anh bị hãm trong này mấy ngày rồi? Ăn những gì? Tối đến ngủ ở
đâu?

Nhưng Cố Phong không trả lời, chỉ hỏi: “Có lẽ người bạn trai của cô
không có ở đây, đừng tìm nữa. Khi mặt trời dần lặn, ở đây sẽ tối rất nhanh,
cô không thể hình dung rừng rậm trong đêm đáng sợ thế nào đâu!” Nói rồi
anh ta chuẩn bị quay trở lại theo lối cũ vừa đi.

“Nhưng tôi vẫn có cảm giác anh ấy đang ở trong rừng này. Chắc chắn anh
ấy...”

“Cảm giác?” Cố Phong cười nhạt ngắt lời tôi, rồi không nói thêm nữa.

Chúng tôi tiếp tục đi xuyên mê cung. Tôi cảm nhận rõ rệt mình đã rất đuối
sức, đói khát khiến đôi chân tôi mềm nhũn, đầu tôi quay cuồng, da dẻ khô
cong nóng như lửa. Ở trong này nắng rát và độc hơn hẳn bên ngoài.

Nhưng Cố Phong không hề bận tâm tôi đang ở trạng thái nào, anh ta không
nói một câu, cứ thế mải miết bước đi.

Khi tôi thấm mệt gần như sắp ngã lăn ra, thì Cố Phong bỗng dừng lại hỏi
tôi có biết trèo cây không.

Trèo cây ư? Toàn thân tôi đang mềm nhũn, nằm vật ra đất, dang hai tay hai
chân, hụt hơi không thể nói được nữa, thì đâu còn sức nào mà trèo cây?
Huống chi, tôi cũng không biết trèo cây.

“Thế thì cô cứ chờ ở đây.” Nói rồi anh ta nhổ một bãi nước bọt vào lòng
bàn tay, xoa hai tay vào nhau, sau đó bắt đầu trèo lên một cái cây ở ngay
bên cạnh.

Tôi hơi hoa mắt nhìn lên. Anh ta trèo lên cây để làm gì nhỉ?

Đúng là Cố Phong không thạo trèo cây. Anh ta lúng túng hồi lâu mới lên
được lưng chừng, và mấy lần suýt nữa tuột tay rơi xuống. Vẫn mặc nguyên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.