BỌ CẠP RỪNG SÂU - Trang 60

bộ âu phục mà trèo cây, trông anh ta rất lóng ngóng và khôi hài nữa.

Tôi nhắm mắt lại không nhìn anh ta nữa, và thầm nghĩ tại sao tôi lại ở đây,
ai đã bắt tôi rồi đem vào đây?

Tôi còn nhớ tối qua... có lẽ là tối qua thì phải... tôi đã vào quán bar uống
khá nhiều chất men, sau đó hình như tôi nhìn thấy La Thiên, tiếp đó tôi say
quá rồi lịm đi; sau đó là những chuyện gì thì tôi không nhớ nổi nữa. Đầu óc
tôi trống rỗng. Lúc tỉnh lại thì tôi đã ở trong khu rừng này. Bây giờ nghĩ lại,
lúc đó nhìn thấy La Thiên chỉ là ảo giác bắt nguồn từ chuyện anh đột nhiên
biến mất, tôi quá lo lắng và sốt ruột và lại đang say rượu nữa.

La Thiên, anh đang ở đâu? Tôi thở dài thườn thượt.

Lúc này Cố Phong bỗng gọi to: “Này! Cổ... cô là Cổ gì nhỉ?”

Tôi mở mắt ra, giọng không còn mấy sức lực: “Cổ Tiểu Yên.” Vì cây rất
cao, nên tôi không nhìn thấy Cố Phong, chỉ thấy một lùm cành lá đang chao
đi chao lại.

“Đón lấy!”

“Gì cơ?” Vừa nói xong tôi liền nhìn thấy một thứ gì đó từ trên cây rơi
xuống cách tôi không xa. Tôi ngoảnh sang, rồi mắt tôi bỗng sáng lên: một
quả cây to bằng quả bóng bàn, trông hơi giống quả mận chín nhưng vỏ nó
ráp và cứng, thịt quả khá dày.

Quả dại, trông đều thế này thì phải?

Tôi mừng quá chạy ngay đến nhặt nó lên, miệng nuốt nước bọt ừng ực,
ngẩng đầu lên hỏi: “Cho tôi ăn quả này à?”

Cố Phong không trả lời, tiếp tục ném quả cây xuống, tôi cũng vội nhặt ngay,
rồi kéo vạt áo ra để đựng. Đếm được cả thảy mười tám quả.

Cố Phong lại trèo xuống, rồi ngồi phệt xuống đất thở hồng hộc, nói:
“Những quả này... là bữa tối của chúng ta.” Quần áo Cố Phong bẩn không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.