BỌ CẠP RỪNG SÂU - Trang 66

“Nếu đúng thế thì sao?”

“Bọn họ có thể ra thì chắc chắn chúng ta cũng có thể ra; cứ lần theo dấu vết
họ để lại là được.”

“Có lý.” Rất nhanh chóng, Chu Vũ ăn hết veo, gọn ghẽ, nhai luôn cả hạt.
Anh ta thèm thuồng liếm mép, nói: “Mẹ kiếp, đói ơi là đói, cứ như là chưa
được ăn. Cố Phong, trong rừng này có động vật gì không? Hay là chúng ta
tìm bắt một con thỏ rừng hoặc con rắn mà ăn?”

“Thỏ rừng thì được, rắn thì tôi không dám ăn bừa, nhỡ có nọc độc thì sao?
Tôi sợ nhất là rắn, nhìn nó đã thấy chết khiếp. Nhưng kể cũng lạ thật, sao
không thấy bất cứ một loài động vật nào cả?”

“Rất có thể vì trời quá nóng, chúng phải đi ẩn nấp; hay là chờ trời tối rồi
chúng ta đi bắt?” Nói rồi Chu Vũ áp sát tai Cố Phong thì thầm những gì
không rõ. Cả hai hì hì cười với nhau có vẻ rất “gian”.

Đoàn Lôi xán lại ngồi bên tôi, nghiêng đầu hỏi: “Sao cô không ăn đi? Cô
không đói à?”

Mặt thằng bé lấm lem như mặt con mèo hoa, nhưng nó vẫn rất hăm hở
không chút buồn bã.

Tôi cười cười nhìn nó, rồi cầm quả cây đưa lên miệng cắn một miếng,
nhưng phải lập tức nhè ra ngay, kêu lên: “Sao khó ăn thế này?”

Đoàn Lôi thấy thế cười váng lên: “Ha ha... đắng quá chứ gì? Cháu ăn lần
đầu tiên cũng thấy thế.” Nói rồi nó nhặt quả tôi vừa vứt xuống, đưa cho tôi.
“Cô cứ cắn vài miếng đi, rồi sẽ không thấy đắng nữa.”

Tôi buồn bã cau mày. “Cô không ăn nữa. Cháu ăn đi!”

Thằng bé sắp đưa lên miệng cắn thì bị Cố Phong giật lấy rồi đưa lại cho tôi:
“Đây là phần của cô, cô phải ăn đi!”

“Sao thế? Tôi tự nguyện nhường cho nó ăn, cũng không được à?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.