BỌ CẠP RỪNG SÂU - Trang 96

u nặng trĩu.”

“Nếu không mưa thì sao?” Cố Phong lạnh lùng hỏi.

“Chị không biết đó là nước cứu mạng hay sao?” Tư Khải Điển hậm hực nói.

Trong chốc lát, Liễu Tinh Tinh biến thành “kẻ địch của nhân dân”, biến
thành kẻ tội phạm “độc ác cùng cực”. Nhìn ánh mắt gườm gườm của mọi
người, chị ta trợn tròn mắt và “đanh thép” gào lên: “Bây giờ thì sao? Đằng
nào thì cũng dùng mất rồi, dù các người ăn thịt tôi thì cũng không thu nước
về được nữa!”

Chị ta hét toáng lên khiến mọi người lập tức im lặng. Kể cũng phải, trách
móc chị ta cũng vô ích thôi.

Cố Phong nhìn xung quanh, rồi hỏi tôi: “Cổ Tiểu Mễ! Bạn trai của cô đâu?”

Tôi lắc đầu, nói không biết; rồi tôi đính chính lại “Tôi là Cổ Tiểu Yên”. Tôi
đã vài lần nói tên mình với anh ta rồi.

Anh ta “à” một tiếng. Rồi gọi Chu Vũ và Tư Khải Điển cùng ra hái 17 quả
cây đang còn sót trên cây. Chu Vũ không chịu, nói rằng vấn đề nước vẫn
chưa giải quyết xong. Chốc lát sau, Chu Vũ đảo tròn mắt, nói: “Chúng ta
chia nước ra vậy, mỗi người một phần, thích dùng thế nào thì tùy, dùng để
tắm cũng chẳng ai bảo sao.” Anh ta vừa nói vừa gườm gườm nhìn Liễu
Tinh Tinh.

Tư Khải Điển tán thành luôn: “Cách này rất hay. Nếu không, sáng mai ngủ
dậy sẽ chẳng còn giọt nước nào nữa.”

Dù mọi người đồng tình với ý kiến của Chu Vũ, nhưng lại nảy sinh một vấn
đề mới: chia nước rồi, mọi người sẽ bảo quản ra sao? Chẳng lẽ mỗi người
đi đâu cũng phải kè kè mang theo một cái thuyền lá chuối?

Cuối cùng Cố Phong nói, nên chia nước thành 9 phần đặt ở trong nhà; khi
nào đi kiếm thức ăn thì cử một người ở lại trông nước.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.