BỒ CÂU CHUNG MÁI VÒM - Trang 180

- Sao? - Anh chưng hửng.

- Hôm phỏng vấn cậu không tự tin lắm, cũng không nêu lên được động

lực cá nhân trong nghề nghiệp - Tổng giám đốc cười thân thiện - Lúc đó tôi
chỉ thích tiếng Anh trôi chảy của cậu. Nhưng Lan tin rằng đằng sau vẻ rụt
rè là tinh thần cầu tiến. Cô ta công nhận cậu chưa nhiều kinh nghiệm cọ xát
thực tế để đảm nhận chức "phụ trách sản phẩm" nhưng thừa năng lực làm
đào tạo, Lan hay nói "Đàn ông Việt Nam kiêu hãnh nhưng yếu đuối!". Một
năm nay ở đất nước này, tôi thấy đúng. Tôi thích tuyển phụ nữ làm việc
hơn! Dù có vẻ bất tiện khi họ mang thai và nuôi con nhỏ, nhưng họ có tinh
thần trách nhiệm cao và chịu áp lực rất tốt. Như Lan đó, quả là một nhân
viên vàng của công ty!

Du bước ra khỏi phòng Tổng giám đốc khi ông vẫn còn hào hứng ca

ngợi Lan. Khuya đó anh đi công tác cùng cô tận xuống Kiên Giang. Mẹ mở
cửa tiễn, Lan bước xuống chào, nhìn anh ấm áp "Sướng quá! Con trai được
cưng ghê!". Lên xe cô mở túi lấy tấm mền bảo Du đắp rồi nói như ra lệnh
"Ngủ đi!". Tờ mờ sáng, xe dừng lại quán phở bên đường, cô bảo anh xuống
điểm tâm. Nhìn cô thoải mái ăn tô phở "bụi", tự nhiên Du thấy bớt ác cảm.

- Anh Du là con một phải không? - Lan đột ngột hỏi.

- Không phải - Du chối.

- Phải! - Cô cười - Làm con một có gì ngại mà giấu! Được mẹ thương

cũng đáng tự hào!

- Sao cô biết? - Du cười gượng.

- Lan biết về anh nhiều hơn là anh tưởng! - Lan cười to sảng khoái.

- Tôi cũng biết về cô nhiều hơn cô tưởng!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.