BỒ CÂU CÔ ĐƠN - Trang 106

— Không, tôi chưa sẵn sàng vào nhà an dưỡng thần kinh. Tôi không

trông mong gặp chữ La Tinh ở vùng này của Texas, nhưng tôi nghĩ nền học
vấn đã được lan rộng.

— Ông quây gom được nhiều bò như thế mà không có ngựa thì làm

bằng cách nào? – Call hỏi, mong câu chuyện quay lại với việc mua bán.

— À, tôi đã rèn được một đám thỏ rừng đuổi bò chạy ở các bụi rậm ra,

– Wilbarger đáp, hơi có vẻ phật ý. – Thật ra thì bọn Mexico đã ăn cắp ngựa
của chúng tôi, – ông nói thêm. – Tôi nghe nói các ông khi làm Cảnh vệ đã
từng treo cổ tất cả những thằng ăn cắp ngựa người Mexico lên, nhưng tôi
nghĩ khéo các ông đã để sổng mất một ít thằng.

— Kìa, ma quỷ, chúng tôi treo cổ chẳng sót đứa nào mà, – Augustus

nói, mừng thấy ông khách cũng có vẻ lắm lời. – Chắc thế hệ mới của chúng
đã ăn cắp ngựa nghẽo của ông. Chúng tôi không chịu trách nhiệm.

— Nói dông nói dài thế thôi, – Wilbarger nói. – Tôi đâm ra phải lãnh

đủ với ba nghìn con bò và mười một con người. Nếu tôi mua được bốn chục
con ngựa, ngựa tốt ấy, thì tôi sẽ vui hơn. Ông có giúp tôi được không?

— Chúng tôi đang đợi một trăm ngựa vào rạng đông ngày mai, – Call

nói. Augustus huyên thiên lại có lợi, nó làm anh kiếm được vài ba phút để
dựng kế hoạch.

— Tôi đã định ở đây qua đêm, – Wilbarger nói. – Chiều nay tôi có thể

dẫn đi được bao nhiêu con?

Augustus moi ra chiếc đồng hồ quả quýt cổ lỗ bằng đồng, liếc một cái.

— Ồ, bây giờ thì chịu. Hôm nay chúng tôi nghỉ việc rồi.

Wilbarger đột ngột xuống ngựa, cởi một hai nấc đai bụng ra cho con

ngựa thở dễ dàng hơn.

— Tôi chưa nghe thấy một chuồng thuê ngựa nào nghỉ việc vào giữa

ban ngày ban mặt thế này.

— Ồ, chuồng thì không đóng, – Augustus nói. – Chúng tôi có thể nhốt

ngay vào chuồng bất cứ cái gì ông muốn chúng tôi nhốt. Chỉ là nghỉ cái

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.