BỒ CÂU CÔ ĐƠN - Trang 111

— Bán bốn mươi con cho Wilbarger, giữ chỗ còn lại, nhặt nhạnh ít bò

và tếch lên phía bắc.

— Lên đó với ai?

— Có thể thuê cao bồi. Khối cao bồi quanh đây.

Augustus lại thở dài rồi đứng lên. Xem vẻ như cuộc đời dễ chịu đã

chấm dứt mất một lúc. Call rỗi rãi quá lâu rồi. Nhưng mặt khác cuỗm một ít
ngựa của Pedro cũng là điều đáng làm. Pedro là đối thủ cũ, và sự đối địch
vẫn còn chỗ hay ho của nó.

— Cậu đi đâu? – Call hỏi khi Augustus cất chân đi.

— À, xuống báo tin cho Jake, có thể nó cần dầu mỡ lau lại súng đạn.

— Tớ nghĩ là chúng mình nên đem thằng nhỏ đi. – Call vẫn nghĩ đến

việc này. Nếu họ sắp có những một trăm ngựa thì họ cần đến từng người
một.

— À, tốt. Tớ sẽ bảo Newt. Chắc nó sẽ thích đến ngã lăn từ trên hàng

rào xuống mất.

Nhưng lúc nghe tin này, Newt lại không đang ngồi trên hàng rào mà là

đứng ở lòng lạch Hat Creek đầy cát, nhìn Dish Boggett nôn. Dish đã chật vật
đi ngược lòng lạch, người rất ốm. Anh từ quán rượu đi bộ về với Jake Spoon
và Gus, lom khom, nhưng vẫn đi được. Rồi anh loạng choạng ra rìa lạch, bắt
đầu nôn. Bây giờ anh đang quỳ bốn chân, vẫn nôn. Tiếng nôn ọe phát ra từ
người anh làm cho Newt nhớ đến tiếng một con bò rút chân khỏi một bãi lầy
tạo ra.

Nhưng Jake và Gus xem vẻ không lo ngại gì. Hai người đứng trên bờ

lạch vẫn chuyện trò vui vẻ như thường.

Với việc Dish bị nôn ọe như thế này, Newt không thể hưởng cái tin vui

Gus vừa báo với anh – tuy đó là cái tin anh hằng mong đợi bao năm ròng. Lẽ
ra phơi phới lên vì vui sướng, anh lại lo ngại quá cho Dish nên chẳng cảm
thấy cái gì khác nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.