BỒ CÂU CÔ ĐƠN - Trang 113

Với hai người ấy thì việc này không cần phải nghi ngờ gì rồi – họ trước sau
vẫn thích đùa cợt hơn là làm ăn nghiêm chỉnh. Nhưng do chỗ hai người quá
vui vẻ, thảnh thơi trước cảnh này cho nên Call lại nghĩ chắc là họ đã cố tình
trêu ghẹo Dish và nếu đúng như vậy thì không phải lỗi hoàn toàn ở tay cao
bồi trẻ.

Trong lúc đó, Bolivar vẫn quạng liên tiếp chiếc xà beng vào chuông.

Jake Spoon khó chịu nhăn mặt lại.

— Ai bảo lão già kia làm rầm rĩ lên như thế? Sao không ai nã cho lão

một viên đạn?

— Nếu bắn lão thì chúng tớ sẽ phải cho Gus làm cấp dưỡng mất, – Call

nói. – Và như thế thì chúng tớ sẽ nhá toàn chuyện hoặc chết đói vì nghe.

Dish Boggett lại đứng lên. Mắt anh nom ngơ ngác, thất thần và anh rón

rén tựa như đang đi trên dây.

— Cậu bị làm sao? – Call hỏi.

— À, Đại úy, – Dish nói, – tôi chỉ mong nói ra được.

— Tại sao không nói được?

— Vì tôi không nhớ ra nổi.

— Ừ, đúng đấy, – Augustus nói. – Cậu ấy chỉ là muốn xem mình uống

hai chai rượu nhanh đến như thế nào thôi.

— Ai xúi cậu ấy? – Call hỏi.

— Tớ không, – Augustus nói.

— Cả tớ cũng không nốt, – Jake nói, nhăn răng cười.

— Tôi đi được, Đại úy, – Dish nói. – Lên mình ngựa là tôi lại đâu vào

đấy ngay thôi.

— Tôi hy vọng cậu nói đúng, – Call đáp. – Tớ không giữ trong kíp của

mình những ai không làm việc đâu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.