BỒ CÂU CÔ ĐƠN - Trang 119

những hiểm nghèo của nghề mình. Và những lúc này, điều cuối cùng anh
buộc phải làm là nói – một người đang nói thì không nghe được chung
quanh và có thể bỏ lỡ một dấu hiệu có khả năng làm biến đổi hẳn tình hình.

Việc Gus coi nhẹ mọi đạo lý thông thường trong các chuyện này đã

thành truyền thuyết. Jake xem chừng cũng có sự coi nhẹ tương tự nhưng
Call biết phần lớn là Jake bịp, Jake lòe. Gus mở đầu đùa cợt và Jake thấy
cần phụ họa theo vì muốn được mọi người coi gã là lì lợm, coi khinh hiểm
nguy.

Đúng thế, trước đây Gus McCrae là một tay chì, có lẽ là chì nhất mà

Call từng biết đến – anh đã từng biết nhiều người không dễ gì run sợ. Gus
coi thường hiểm nguy đến nỗi thoạt đầu Call nghĩ Gus đang mong chết.

Nhưng Gus yêu đời và không có ý để bất cứ ai gạt anh ra khỏi lạc thú.

Cuối cùng Call cả quyết tính gan góc của Gus chính là sản phẩm của bệnh
huênh hoang nói chung cùng bệnh quá tự tin ở mình. Coi mình là thần kỳ
trong những tình huống hiểm nghèo, Gus xử lý bằng sự phất phơ coi nhẹ
hoặc bằng sự khinh miệt công khai.

Dĩ nhiên khi rắc rối xảy ra, Gus đáng tin cậy, nhưng trong anh em,

người duy nhất đỡ đần thực sự với tư cách người vạch kế hoạch lại là Deets.
Không ai đợi ở Deets một lời nói, việc không nói cho phép anh tự do quan
sát và anh đã đầy thận trọng, thường nhận thấy những điều Call bỏ lọt qua,
hoặc xác nhận những xét đoán mà Call còn phân vân. Ngay cả Gus cũng
mau chóng chấp nhận Deets có cái tai thính nhất trong bọn, tuy bản thân
Deets lại khẳng định là do cái mũi của mình.

Khi đã đi khoảng hai, ba dặm nữa xuống phía nam. Call ghìm cương

lại.

— Có thêm một trại ngoài ở đằng này, chúng ta không được để đứa nào

ở đây thoát về báo động. Tốt nhất hãy lẻn vào bắt. Tớ và Deets có thể làm
chuyện đó.

— Lúc này bọn chúng say rồi. Say và ngủ rồi. – Augustus nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.