BỒ CÂU CÔ ĐƠN - Trang 123

chưa dám chờ đợi có ngày lại được hưởng nó, lập tức hóa ra thành quá đáng.
Ông đã bỏ anh với những trách nhiệm mà anh cảm thấy không thể gánh vác.

Nhưng thời gian cứ trôi và anh thì cứ từ từ đi về phía căn nhà, khẩu

súng trong tay.

Vào đến cách hai chục mét, anh dừng lại nấp sau một bụi cây. Căn lều

chẳng qua chỉ là một chỗ xây thêm, chung quanh được quây bằng mấy
chồng gạch mộc, tường vách xộc xệch và đầy những khe hổng. Newt trông
thấy cả hai, đều thấp và khá vạm vỡ. Họ không có vũ khí. Cả hai đều mặc sơ
mi bẩn thỉu, người nhiều tuổi hơn gần như nói hết. Người kia có lẽ chỉ
ngang tuổi Newt. Có chai rượu, nhưng vẻ như chẳng còn lại mấy tí, vì người
nhiều tuổi không đưa nó lại cho người trẻ.

Nghe lỏm họ nói với nhau cũng chẳng khó khăn gì. Đầu đề của cuộc

bàn luận là bữa ăn sắp tới. Người trẻ tuổi nói.

— Tôi muốn ăn con la.

— Không có cái kiểu ấy, – người kia đáp.

— Thế thì cho tôi ngụm rượu.

— Im đi. Cậu không đáng uống rượu của tôi và cậu cũng sẽ không ăn

con la. Tôi mang ơn con đó mà cậu cũng thế. Nó chẳng phải là đã mang cậu
đi mà nó có một lời ta thán nào đâu.

— Đi đến sa mạc để chết, ông muốn nói như vậy chứ gì? Và lại phải

cảm ơn con la về cái đó nữa à?

Newt vừa vặn có thể nhận ra một con la gầy và một con lừa bé nhỏ

buộc ở cửa lều, phía bên kia đống lửa.

Đến gần hơn một chút, nỗi sợ của Newt vơi đi mau chóng. Những

người có thể bập vào tranh cãi loại chuyện này thường không nguy hiểm.
Vừa lúc anh nhẹ người đi thì một bàn tay thình lình nắm chặt lấy bả vai.
Trong một tích tắc anh gần như xỉu đi vì sợ. Rồi anh nhận ra là Deets. Ra
hiệu cho Newt theo mình, Deets đi thẳng đến căn lều. Khi còn cách bức

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.