BỒ CÂU CÔ ĐƠN - Trang 125

— Do các ông không bõ công giết chúng tôi thì tôi xin tự giới thiệu

vậy, – ông nói. – Tôi là Allen O’Brien và đây là chú Sean.

Đến lượt Call thở dài. Anh chờ gặp đám nài ngựa thì thay vì chúng lại

là hai người Ireland thân cô thế cô, cả hai thậm chí chẳng có nổi một con vật
ra hồn để cưỡi. Cả hai la lẫn lừa nom đều đói meo.

— Sao lại đến đây? – Anh hỏi.

— Chuyện dài lắm, – Allen nói. – Còn cách Galveston xa không? Đó là

nơi chúng tôi phải đến.

— Ông lo hão cho một cái tên quá xa vời, – Call nói. – Căn lều các ông

đang nghỉ ở đây thuộc về một người tên là Pedro Flores. Lão ta không tốt
đâu, nếu sáng mai lão thấy các ông thì tôi chỉ có thể gặp lại ông ở giá treo
cổ.

— Ồ, cái chắc, – Deets tán thành.

— Được, chúng tôi đi với các ông, – Allen nói. – Chúng tôi vào phe

phái rồi đấy.

— Lấy ngựa, – Call bảo Newt, mắt nhìn hai người Ireland. Anh có thể

bỏ họ ở lại, nhưng cuộc ăn trộm anh sắp tiến hành sẽ đặt họ vào tình thế rất
nguy hiểm. Pedro Flores sẽ trút cơn giận lên đầu bất kể người trắng nào
trong tầm tay lão.

— Tôi không có thì giờ giải thích, – anh nói. – Tôi sẽ cố hết sức cho

người đem hai con ngựa lại thật mau. Hãy sẵn sàng, chúng tôi sẽ không nấn
ná vì ông đâu.

Deets là người cuối cùng rời đi. Khi anh lên ngựa. Allen O’Brien đến

bên.

— Tôi hy vọng các ông không quên chúng tôi. Tôi rất sợ là sẽ bị thất

lạc.

— Đại úy bảo giúp thì chúng tôi sẽ giúp ông, – Deets nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.