BỒ CÂU CÔ ĐƠN - Trang 143

đùng tán đinh bạc. Họ lùa tám hay mười con ngựa xương xẩu ở trước mặt.
Khi đến hàng hiên, họ vẫn ngồi trên lưng ngựa, nom vẻ không vui.

Newt cảm thấy ái ngại cho hai người, nhưng anh phải thừa nhận rằng

họ nom hài hước. Yên Mexico rõ ràng là để dành cho những người chân dài.
Chân hai người này không chạm được vào chỗ nào gần bàn đạp cả. Đã thế
họ cũng hình như từ chối xuống ngựa.

Augustus nhấc yên ra khỏi con ngựa mệt nhoài của anh, thả cho nó đi

ăn cỏ.

— Xuống đi các bạn, – anh nói với họ. – Các bạn giờ an toàn rồi,

chừng nào còn chưa chén phải cơm của chúng tôi. Đây là nơi chúng tôi gọi
là nhà đấy.

Allen O’Brien ôm hai tay vào chiếc mấu yên Mexico to tướng. Đã ôm

lấy nó quá chặt suốt hai giờ qua ông khó lòng tin được rằng mình buông nó
ra mà lại không sao. Ông lo lắng nhìn xuống.

— Tôi không ngờ ngựa lại lớn hơn la nhiều đến thế này. Xuống được

nó phải tốn đường đất lắm nhỉ?

Dish coi câu này như là câu khôi hài nhất anh được nghe. Chưa bao giờ

xảy ra với anh chuyện một người trưởng thành thế kia lại không biết cách
xuống ngựa. Cảnh tượng hai người Ireland quắp chặt đôi chân ngắn ngủi
tòng teng của họ vào hai bên sườn ngựa làm anh trố mắt lên và anh cười rũ
cười rượi.

— Lạy trời, tôi nghĩ khéo phải bắc cho các ông ấy cái thang, – anh nói

khi đã hết cười.

Augustus cũng thu thú về sự ngây ngô của hai người Ireland.

— Kìa, các ông bạn, cứ tụt sang một bên rồi thả người xuống là xong

mà. Này, tớ không thấy Jake đâu cả?

— Cậu nhởn nhơ nhỉ, – Call nói. – Suýt nữa tớ lên đường quay lại đây

làm lễ tang.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.