BỒ CÂU CÔ ĐƠN - Trang 156

Anh đi lên đá vào chân hai người cho đến khi họ bắt đầu cựa mình.

Cuối cùng Allen O’Brien ngồi dậy ngơ ngác.

— Lạy Chúa, trời ấm phải không ạ? – Ông nói.

— À, mùa xuân mà, – Augustus nhận xét. – Nếu các người muốn ấm

thì ngày mồng 4 tháng Bảy quay lại đây. Chúng tôi thường tan băng vào lúc
đó.

Khi chắc chắn cả hai đã tỉnh hẳn, anh bèn vào trong nhà lấy ra khẩu

súng trường.

— Nào, ta đi hả? – Anh hỏi Jake.

— Đi đâu? Tớ vừa mới yên xác được một tí.

— Đi giấu ngựa chứ đi đâu. Pedro Flores không chịu buông tha đâu.

Nó đến đấy.

Jake cảm thấy chua loét. Gã hy vọng một lần nữa, giá mà hoàn cảnh

đừng xô đẩy gã trở lại sớm. Gã đã thức trắng một đêm trên lưng ngựa mà
bây giờ lại chờ đợi một đêm trắng nữa, tất cả chỉ vì một đàn gia súc mà gã
chẳng có lợi lộc gì bõ bèn ở đó. Jake nói.

— Nếu biết tụi các cậu chẳng làm gì khác ngoài trò ăn cắp ngựa ban

đêm thì không hiểu tớ có đến đây nữa không.

Jake có cái bướng bỉnh trong người, một khi nó phát thì ngay cả Call

cũng khó mà lay nổi. Cậu thanh niên Ireland đang đứng, cố xua cơn buồn
ngủ ra khỏi mắt.

— Nào, các bạn. – Augustus nói. – Đến lúc ra sông rồi.

— Ông muốn chúng tôi cưỡi ngựa à? – Sean hỏi.

— Mau học được thôi, dễ hơn các cậu tưởng. Cả hai đều biết bắn chứ?

— Không, nhưng chúng tôi đào khoai tây được, – Allen nói.

— Các cậu đáp lầm tàu rồi. Tớ ngờ là cả cái vùng này không có nổi tới

mười củ khoai tây.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.