BỒ CÂU CÔ ĐƠN - Trang 157

Anh cho họ những con ngựa ngoan nhất trong đám ngựa nhỏ đã được

khoanh vào một chỗ rồi bảo họ cách chỉnh bàn đạp. Vừa lúc đó Jake đi đến,
khẩu Winchester tì vào khoeo tay. Chắc chắn gã đã kết luận rằng thức đêm
còn dễ hơn giải thích với Call tại sao gã không thức.

— Tớ không ngờ mình lại sắp phải nghỉ một tuần. – Jake nói. – Tớ có

lẽ sẽ đưa cô gái tóc vàng mắt xanh rêu ấy đi California.

— Jake, cậu là một tên bố láo. Hôm qua cậu đến nói chuyện về

Montana thế mà hôm nay cậu lại nói chuyện California.

Khi hai người Ireland đã dần quen lên xuống ngựa, Augustus cho mỗi

người một khẩu Winchester và bảo họ bắn vào cây xương rồng một hai lần.

— Các cậu phải chăm học, rồi Đại úy Call về sẽ mướn các cậu.

Nhìn thấy ở trong tay những vũ khí chết người, đám anh em O’Brien

hãi quá, quên cả lo lắng về ngựa. Tiếng viên đạn đập vào cây xương rồng
nghe thật đáng sợ.

— Chúng tôi có phải hỏi tên họ trước khi bắn không? – Ông anh hỏi.

— Không cần, – Augustus nói. – Đằng nào thì phần đông chúng nó đều

có tên là Jesus cả ấy mà.

Khi hai người Ireland đi nước kiệu đến chỗ đàn ngựa. Dish Boggett khó

lòng tin được vào mắt mình. Anh luôn nghe nói đám Hat Creek là quái dị,
nhưng những người không biết lên xuống ngựa mà lại cầm súng ống thế kia
thì là điên chứ không phải là quái nữa.

Augustus dẫn đường trên lưng con ngựa bạch to tướng tên gọi Chân Có

Đệm, Jake Spoon theo sau. Jake nom mặt chua như dấm, điều rất hợp với
Dish. Xét ra có thể Lorena không hoàn toàn phải lòng hắn.

Chưa có dịp quan sát mẻ đánh bắt lớn của Call, Augustus bèn thúc

ngựa vào giữa đàn, len sang qua phía bên kia, chỗ Deets và Đậu Ve đang
chờ, xem kỹ, đánh giá các con vật. Không quá bốn chục con anh coi là ngựa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.