BỒ CÂU CÔ ĐƠN - Trang 168

Xế chiều anh đến trại chăn nuôi của Rainey, một chỗ vui hơn nhà

Spettle. Joe Rainey liệt một chân, hậu quả của một tai nạn xe cộ, nhưng ông
vẫn đi loanh quanh, nhanh ngang người khỏe. Call không thích Maude,
người vợ mặt đỏ béo tốt, to như thùng tô nô, đôi mông lớn bằng cái chậu
tắm, tiếng nói thì như vài người bảo là có thể làm rụng tóc người nghe. Ở
bàn ăn, bà nói ngang mấy người đàn ông hò hét khi đang đánh la vậy.

Nhưng bà Maude và ông Joe vẫn xoay xở sinh ra một tá con, tám đứa

trong số là con trai và tất cả đều cao lớn, vạm vỡ. Chắc nhà Rainey ăn một
bữa hết nhiều thức ăn bằng nhà Spettle xơi cả một tuần. Hai con lợn xanh
Gus mua của nhà này và là điều đầu tiên Maude hỏi đến khi Call cưỡi ngựa
tới, trước khi anh kịp xuống ngựa.

— Đã ăn con lợn đực chưa đấy?

— Chưa, bọn tôi chưa ăn. Tôi đoán là Gus để dành đến lễ Giáng Sinh,

nếu không thì do cậu ấy thích tán chuyện với nó.

Phải nhận là Maude Rainey đã dọn ra một bàn ăn thật tuyệt. Call chưa

kịp xắn áo lên để rửa tay thì bữa ăn tối đã bày ra. Joe Rainey chỉ vừa mới
lầm bầm một câu kinh, Maude đã đẩy bánh ngô cho cả bàn. Call đối diện với
các món, nhiều hơn bất cứ bữa ăn nào anh được chứng kiến và nhớ nổi: bíp
tết bò, sườn lợn, gà và thịt hươu, một món om hình như có thịt sóc, cùng lắm
món thịt lạ lẫm hơn. Maude như tất cả mọi người, mặt đỏ ran vì khói bốc lên
từ các đĩa.

— Đây là món sâu bọ om của tôi, Đại úy, – Maude nói.

— Ồ, – anh nói lịch sự, – sâu bọ gì đây chị?

— Bất cứ thứ gì chó bắt được. Hay chính cả chó nữa, nếu như nó

không xoay ra được cái gì. Tôi không dùng được một con chó lười.

— Bọn tôi nghe nói Jake đã trở về làm việc, – Joe Rainey hỏi.

Ông có bộ râu xồm rậm rì lúc này đang bóng nhẫy lên vì nước sườn lợn

rớt xuống.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.