BỒ CÂU CÔ ĐƠN - Trang 170

— Khỏe. Đãi tớ hai bữa.

— Hai bữa là đủ. Nếu ở lại một tuần thì cậu phải thuê một con bò để

cưỡi về mất.

— Mẹ ấy đang lo bán thêm cho cậu vài con lợn nữa, – Call nói, cầm cái

vò súc miệng với uýt ki.

— Nếu Joe chết thì tớ lại có thể chim mẹ ấy nữa, – Augustus nói.

— Tớ mong cậu chim, – Call nói. – Mười hai đứa trẻ đang cần có một

ông bố tử tế. Sao ngựa lại về đây sớm thế?

— À, ăn cỏ.

— Pedro có thử làm cái gì không?

— Không, hắn không thử, vì một lý do rất chính đáng.

— Lý do gì nhỉ?

— Lý do chết.

— Kìa, tớ thề đây này, – Call bàng hoàng. – Đúng thế chứ?

— Tớ không thấy xác, nhưng tớ đoán. Đúng là Jasper Fant vào đó tìm

việc đã nghe tin ấy nhưng thằng đểu lại không bảo tớ, mãi tới lúc tớ đã công
toi mất gần cả đêm.

— Không hiểu cái gì giết nổi lão nhỉ? – Call ngơ ngẩn. Suốt mấy chục

năm trong đời họ, Pedro Flores là một ngôi sao lúc tỏ lúc mờ dù thật sự họ
chỉ gặp mặt lão chưa tới nổi chục lần.

— Jasper không biết chi tiết đâu, – Augustus nói. – Nó nghe mấy tay

nài bàn tán. Nhưng tớ cho là đúng. Thế mới giải thích được tại sao cậu lại
nhảy bổ vào trang trại của lão với một thằng nhỏ và một thằng khờ, rồi lại
nhót ra với cả đàn ngựa của lão mà chẳng sao.

— Tớ những muốn biết cái gì đã bắt lão đi.

— Có thể sặc hạt tiêu rồi bị ngạt thở mà chết, – Augustus nói. – Những

đứa không bị chết vì dao vì súng thì lại thường bị ngã gãy cổ hay mưng nhọt
hay một cái vớ vẩn gì đó. Nhớ Johnny Norvel bị ong đốt mà chết không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.