BỒ CÂU CÔ ĐƠN - Trang 198

— Không đi được, – ông nói, vẫn khóc. – Tôi đang chết vì cô đây. Nếu

hắn giết tôi thì là hay cho tôi hơn. Tôi sẽ cho cô bất cứ thứ gì.

Cô lại lắc đầu. Trước đây cô đã thấy Xavier lên cơn năm lần nhưng

thường là những cơn tức bực. Lần này thì khác. Ông nghẹn ngào và nước
mắt ông lai láng.

— Cô nên lấy tôi. Tôi sẽ tốt với cô. Tôi không giống các người kia đâu.

Tôi lịch sự. Cô sẽ thấy tôi tốt đến thế nào. Tôi sẽ không bỏ cô. Cô sẽ có một
cuộc sống dễ chịu.

Lorena cứ lắc đầu. Điều lý thú nhất ông nói tới là về con tàu. Cô không

biết lắm, nhưng cô biết Galveston thì gần hơn là Denver. Nếu có thể đáp tàu
được thì tại sao Jake lại cứ muốn đi ngựa đến Denver?

— Tốt hơn là ông đi đi. Tôi không muốn Jake bắt được ông ở đây. Anh

ấy có thể bắn ông mất.

— Không! – Xavier nói to lên. – Tôi sẽ bắn hắn ta! Tôi có khẩu súng

săn đây. Tôi sẽ bắn hắn ta nếu như cô không cho tôi vào.

Lorena không biết nghĩ thế nào. Thật là điên. Xem vẻ Xavier sẽ không

chịu rời cầu thang. Và nếu Jake bắn Xavier thì sẽ là hỏng hết. Anh đã bị lôi
thôi ở Arkansas vì bắn một người rồi. Có thể sẽ không lên đường được nếu
lại bắn nhau và nom vẻ Xavier tuyệt vọng thế kia thì ông đủ sức làm được
bất cứ trò gì.

Rồi Xavier bắt đầu rút tiền ở trong túi ra. Khó nói được ông lấy ra bao

nhiêu nhưng phải là một khoản nhiều hơn năm chục đô la. Có thể đến những
một trăm, và cảnh này khiến Lorena phát ớn. Cô có dự định gì hay cô sẽ
sống ra sao, bất kể thế nào cũng có vài người vẫn nhìn vào cô mà chìa tiền
ra.

— Xin nào, – Xavier nói. – Tôi cần cô mà.

Ít ra cái đó sẽ làm cho ông dịu nguôi đi được, cô nghĩ, mở cửa ra. Như

thường lệ khi đến với cô, ông nhanh như một chú thỏ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.