BỒ CÂU CÔ ĐƠN - Trang 264

— Như thế nào nhỉ? – Dish hỏi. Anh đã trông thấy rõ rành rành bọn rắn

và đã muốn bắn chúng nữa nhưng anh vẫn không thể tin hoặc không thể
hiểu được.

— Số cậu ta đen, giẫm đúng ngay vào một ổ rắn, tớ nghĩ là vậy, –

Augustus nói. – Trước đây tớ chưa nhìn thấy có tổ rắn nào ở con sông này,
mà tớ thì đã qua lại nó cả trăm lần. Tớ chưa nhìn thấy nhiều rắn đến thế ở
bất kỳ một con sông nào cả.

— Bão khuấy chúng lên đấy. – Deets nói.

Call quỳ xuống cạnh Sean, bất lực. Vận đen này ác nghiệt nhất. Đi suốt

từ Ireland sang, thế rồi rơi đúng vào một bầy hổ mang nước.

Người đầu tiên đến cứu, người cho ngựa bơi thẳng vào đám rắn, là Đậu

Ve, thình lình thấy đuối sức đến mức có thể ngã lăn ra. Anh xuống ngựa, tay
bấu vào mẩu yên để phòng chân khuỵu xuống.

Augustus đi đến.

— Đậu Ve, cậu có bị rắn cắn không?

— Tôi nghĩ là không. Tôi nghĩ đã đuổi chúng dạt đi.

— Tụt quần ra xem. – Call nói.

Họ không tìm được vết cắn nào trên người Đậu Ve – trong khi đó gia

súc bắt đầu lang thang, chẳng ai trông cho chúng qua sông. Một ít con đã lên
bờ mãi dưới kia, cách đến trăm mét. Đám cao bồi ở bờ nam vẫn chưa sang
xong.

Newt quay ngựa lại theo Đại úy đi quây bò, cảm thấy mình đã không

phải. Anh nên nói một cái gì đó với Sean cho dù Sean đã không nghe được
anh nữa rồi. Anh muốn bảo với Sean là đi mà tìm ở đâu đó lấy một chiếc tàu
rồi về Ireland cho mau đi, mặc Đại úy nghĩ thế nào thì nghĩ. Bây giờ anh
biết Sean đang hấp hối, với Sean là vĩnh viễn không tìm ra được con tàu nữa
nhưng dẫu sao anh vẫn muốn nói ra điều đó. Anh đã có một cơ hội để nói
nhưng anh đã để lỡ mất rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.