BỒ CÂU CÔ ĐƠN - Trang 275

Roscoe không biết nói thế nào. Cái việc anh thấy không hợp với mình

nhất chính lại là nông trại. Sau đó chuyện trò thành nhát gừng. Roscoe vẫn
cứ hy vọng có một cái gì ăn nữa ngoài bánh ngô nhưng không thấy. Louisa
ngó anh trân trân ở bên kia bàn.

— Roscoe, anh đã lão luyện về đàn bà chưa?

Với Roscoe câu hỏi này hình như táo tợn và anh phải nghĩ một lúc mới

trả lời. Khoảng hai chục năm trước có lần anh đã mê một cô gái tên gọi
Betsie, anh đã nghĩ sẽ mời cô đi chơi với anh một tối nào đó. Nhưng anh
nhát và trong khi anh đắn đo cái việc đó thì Betsie bị bệnh đậu mùa và chết.
Anh luôn ân hận là hai người vẫn chưa được đi chơi cùng nhau và sau đó
anh không còn thử làm gì nhiều với đàn bà nữa.

— À, không nhiều, – cuối cùng anh thú nhận.

— Tôi có cách giải quyết cho vấn đề của cả hai chúng ta, – Louisa nói.

– Anh để anh sê ríp tự tìm lấy vợ anh ta còn anh thì ở lại đây với tôi.

Chị nói, vẫn với cái giọng tự tin, hơi oang oang mà có vẻ như chị vẫn

quen nói. Sau một ngày quát tháo với lũ lừa thì chắc khó mà nhỏ nhẹ được.

Bất chấp cái giọng oang oang của chị, Roscoe vẫn cho rằng mình đã

nghe nhầm. Đàn bà không tự đứng ra hỏi lấy chồng. Anh nghĩ về cái điều
chị vừa nói phút trước, cố tìm ra xem anh có thể đã hiểu sai ở chỗ nào.
Nhưng nó làm cho anh sửng sốt đến độ anh cứ nghiền thong thả miếng bánh
ngô cuối cùng ở trong miệng.

— Chị nói gì cơ nhỉ? – Cuối cùng anh hỏi.

— Tôi nói chúng ta nên lấy nhau. Ở anh ấy, tôi thích cái im ắng. Anh

cũng được cái gầy. Nếu anh không thọ thì anh cũng dễ chôn. Tôi đã chôn
lắm chồng quá cho nên không thể không tính đến cái khoản này. Anh nghĩ
sao?

— Tôi không muốn lấy vợ, – anh biết trả lời thế là bất lịch sự nhưng

không biết nói gì khác hơn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.