BỒ CÂU CÔ ĐƠN - Trang 277

Lúc này chị đang đứng ở cửa uống nước. Chị xúc một hai tiếng trong miệng
rồi nhổ nó ra cửa. Rồi chị đặt cái muôi vào trong chậu và nhoài sang phía
Roscoe, gần quá đến nỗi anh suýt ngã vật ra đằng sau ghế vì ngạc nhiên.

— Roscoe, anh để phung để phí đã đủ lắm rồi. Chúng ta thử xem nào.

— À, tôi không biết thử thế nào. Cả đời tôi sống độc thân.

Louisa ngồi thẳng lên:

— Đàn ông là cái giống vô tích sự. Hãy xét cái cảnh này một lúc xem

nào. Bây giờ tôi có một khu đất, tôi lại là một người đàn bà khỏe mạnh và
đang muốn lấy anh, mặc dù anh chưa có kinh nghiệm về làm ruộng lẫn làm
chồng. Anh sẽ được việc cho tôi, còn anh sẽ chẳng được việc gì cho anh sê
ríp kia cùng cả cái thị trấn mà anh làm việc cho ấy. Tôi sẽ dạy anh cầm búa
rìu, đánh lừa kéo cày và bảo đảm chu cấp tất cả số bánh ngô. Thêm nữa là
tôi có cái đệm lông chim, trong vùng này chỉ có mấy cái thôi, cho nên dễ
ngủ. Thế mà anh lại sợ thử. Không là hèn thì tôi không biết là cái gì.

— Chúng ta chưa quen biết nhau nhiều. Sao chị biết là chúng ta hợp

nhau?

— Tôi nào biết, chính vì thế tôi mới nói thử. Nếu anh không thích anh

có thể đi, nếu không dùng được anh thì tôi sẽ xua anh đi chẳng phải lâu la gì.

Sau một lúc suy nghĩ anh quyết định tốt nhất là không trả lời.

— Tôi nghĩ mình sẽ dọn chỗ ngủ ở đằng sau nhà kia.

— À, tốt đấy. Chỉ cần chú ý Ed thôi.

Thế mới lạ!

— Ed là ai?

— Là một con rắn. Con rắn đuôi chuông to đấy. Tôi lấy tên ông cậu đặt

cho nó vì cả hai đều lười. Tôi để cho Ed ở vì nó săn đuổi chuột. Nó chẳng
quấy tôi mà tôi cũng chẳng quấy nó. Nhưng nó nằm quanh quẩn ở đằng sau
nhà ấy, vậy ném chăn giường xuống thì cần xem kỹ chỗ ấy đã.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.