BỒ CÂU CÔ ĐƠN - Trang 276

— Do anh chưa có thì giờ nghĩ kỹ thôi. Vừa ăn hết chỗ bánh ngô anh

vừa nghĩ thêm xem. Tôi ghét phải chôn chồng và tôi không thích sống trơ
trọi. Jim không tốt lắm nhưng ít ra cũng là một cái gì ở trên giường. Tôi có
tất tật sáu đứa con trai nhưng chẳng đứa nào ở quanh tôi cả. Có hai đứa con
gái thì đều chết. Thế là tám đứa con. Tôi luôn mong có mười, vậy là phải
làm hai đứa nữa mà thì giờ thì không còn.

Chị nhằn bánh ngô và cứ dán mắt vào anh, điều làm cho anh thấp thỏm.

Anh nhớ là chị bảo anh nghĩ thêm trong khi ăn bánh ngô nhưng thực tế thì
anh đã hết cả muốn ăn.

— Anh không phải người xấu xí. – Một lát chị nói. – Jim thì lắm nốt

ruồi, mụn cóc. Có từ bàn tay đến gáy. Như tôi thấy thì anh không có.

— Không, tôi chắc là không. – Roscoe nhận.

— Nào, thế là xong bữa tối. Cái tôi đề nghị ấy thì sao?

— Không được, – Roscoe nói, cố hết sức lịch sự. – Nếu không tìm

được July thì tôi sẽ bị mất việc.

Louisa cáu:

— Khách khứa như anh mới hay. Tôi bảo anh sao, hãy cứ thử đã. Anh

không đủ lão luyện về đàn bà để biết liệu anh có thích đời sống vợ chồng
không.

Họ ăn bánh ngô ngay trong chảo nên không có đĩa phải rửa. Louisa

đứng lên ném một ít cùi bánh ra ngoài cho đàn gà, chúng tham lam xộc đến,
hai con xông thẳng vào trong lều.

— Chị không thịt gà ăn à? – Roscoe hỏi, nghĩ bánh ngô sẽ ngon lên

nhiều lắm nếu ăn với thịt gà.

— Không, nuôi cho chúng bắt sâu bọ. Ở Alabama tôi ăn quá đủ gà cho

cả đời rồi.

Roscoe cảm thầy bồn chồn. Vấn đề thu xếp chỗ ngủ không thể trì hoãn

lâu hơn. Trong suốt bốn mươi tám năm qua anh chưa từng qua đêm một
mình với một người đàn bà, nay anh không có ý định mở đầu với Louisa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.