BỒ CÂU CÔ ĐƠN - Trang 285

Cái chết của anh thanh niên Ireland trùm lên trại bò bầu không khí thê

lương. Call không thể làm gì được. Một tuần sau đó hình như không ai nói
tới chuyện gì khác ngoài chuyện chết chóc.

Ban đêm, trong khi ăn uống hay chỉ là chờ tới lúc gác đêm, anh em cao

bồi đều nói không dứt về những cái chết họ đã được thấy tận mắt, những cái
chết họ chỉ được nghe kể tận tai.

Người hay nói nhất là Jasper Frant, Call đã tưởng anh loạn trí. Bây giờ

hình như hễ thức là anh phải nói, coi như một cách để cho cái sợ nó không
lấn tới.

Allen O’Brien lại có lối xử trí ngược lại. Ông cả ngày im lặng, giống

như anh em Spettle. Ông ngồi bên đống lửa khóc trong khi anh em khác nói
chuyện về những cái chết khó quên.

Ai cũng khiếp con sông sắp tới, sông San Antonio. Nhiều ý trái nhau về

rắn hổ mang nước miền bắc, chúng có ở Cimarron, Arkansas hay Platte
không? Không ai dám chắc nhưng ai cũng biết chúng rất sẵn ở con sông này.

Một buổi sáng Deets nói anh đã tìm thấy một chỗ qua sông rất tốt chỉ

cách trại có một, hai dặm.

— Bọn rắn rết thế nào? – Augustus hỏi. Hôm nay lại là một ngày ướt

át, xám xịt và anh mặc chiếc áo đi mưa màu vàng to tướng.

— Thấy một ít rùa, có thế thôi, – Deets nói. – Nếu có thì chúng cũng ẩn

đi rồi.

— Tớ mong không có, – Augustus nói. – Thò một con rắn chuột ra bây

giờ là một nửa đám thần hồn nát thần tính kia leo vội lên cây ngay.

— Tôi ngại da đỏ hơn, – Đậu Ve nói.

Đúng thế. Tên da đỏ thù lù anh mơ thấy từ bao nhiêu năm đã đến ám

ảnh giấc ngủ của anh. Đôi khi trên yên ngựa anh cũng vẫn mơ thấy da đỏ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.