BỒ CÂU CÔ ĐƠN - Trang 347

Call thấy nhẹ người. Dễ thấy Po Campo có một kiểu gần gũi với mọi

người. Ai nom cũng vui, trừ Gus, anh đang ủ rũ vì gặp phải người trên tài
nấu nướng.

— Tôi nghe nói ông làm bích quy ngon lắm, – Po nói, mỉm cười với

Gus.

— Đúng, – Augustus nói. – Có hẳn nghệ thuật làm bích quy và tôi đã

học được.

— Vợ tôi cũng làm bích quy ngon, – Po nói như khoe. – Tôi thích bích

quy của bà ấy. Không bao giờ để mặt dưới bánh bị đen.

— Bà ấy ở đâu. Mexico? – Augustus hỏi, tò mò.

— Không, bà ấy đang ở dưới địa ngục, nơi tôi phái bà ấy đến, – Po

Campo nói bình thản làm cho ai nghe cũng ngạc nhiên. – Tính nết bà ta thì
ghê gớm nhưng làm bánh bích quy lại ngon. – Im lặng một lúc, ai nấy do dự
xem có nên tin vào cái điều vừa nghe thấy không.

— Bà ấy ở đấy thật rồi thì thế nào cũng có ngày chúng ta được ăn bích

quy của bà ấy thôi, – Augustus nói. Ngay cả anh cũng hơi sửng sốt. Anh đã
biết những người từng giết vợ nhưng chẳng có ai thừa nhận một cách tưng
tửng như Po đây.

— Chính vì thế mà tôi mong được lên thiên đàng, – Po Campo nói. –

Tôi không muốn dính dáng tí nào với bà ấy nữa.

Tối hôm đó, y lời, Po Campo rán mấy con châu chấu. Trước khi đến

mục đó, ông cho anh em một bữa thường lệ với thịt bò và đậu, thậm chí còn
chế biến ra một món om mà các thứ gia vị đều bí ẩn cả nhưng ai cũng nhất
trí rằng ngon tuyệt. Allen O’Brien nghĩ còn hơn cả tuyệt – nó làm cho ông
thay đổi cả cách nhìn đời, ông hỏi Po Campo xem có những gì ở trong đó.

— Ông sẽ thấy tôi nhặt nhạnh chúng, – Po nói. – Ông nên quan sát kỹ

hơn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.