BỒ CÂU CÔ ĐƠN - Trang 350

— Không, – Augustus nói, thình lình thấy ân hận. Trận gia súc tán loạn

ban đêm đã làm anh quên bẵng mất Lorie. Anh thậm chí quên cả rằng Jake
đã phới đi đánh bạc. Anh cả ngày hôm nay lơ ma lơ mơ, nhẹ người đi vì
Newt không sao, đồng thời cho rằng Lorie cũng ổn, hoặc Newt không bỏ cô
một mình.

— Gus, tốt hơn cả là đừng có giấu cô ấy đi, – Jake nói, giọng hấp tấp,

thở ra mùi uýt ki.

— Chúng tớ không ai giấu cô ấy đi cả, – Call bình tĩnh. – Cô ấy không

ở đây.

Newt sắp đi gác bò đêm. Anh đang sửa cái đai bụng đã bắt đầu bị sờn.

Nhìn Jake, anh thấy một nỗi e ngại sâu sắc. Suốt ngày anh đã tin mình rũ
quên được cái sự ngớ ngẩn buộc ngựa ở một chỗ xa. Bây giờ một mối lo sợ
mới còn dữ dội hơn đang giáng vào anh. Đã xảy ra một cái gì với người đàn
bà mà anh được cử đến trông nom?

— Kìa, lạy Chúa, cô ấy đi rồi, tớ muốn biết là cô ấy đi đâu đây, – Jake

nói.

— Có thể cô ấy dọn trại đến chỗ khác, – Augustus nói, không muốn

nhìn thẳng vào cái điều anh biết. – Nom cậu như có tí say sưa.

— Nhưng sao đồ dùng vẫn còn lại? Chỉ có Lorie và con ngựa, con lừa

biến đi thôi, – Jake nói.

— Dấu vết thế nào? – Call thở dài.

— Tớ không tìm dấu vết. – Nom vẻ Jake chán chường. – Tưởng cô ấy

sang đây cùng Gus. Hai người đằm thắm với nhau lắm, sáng nào cũng điểm
tâm cùng. Nhưng thôi, cô ấy đi đâu nhỉ? Có thuộc đường thuộc đất gì đâu.

Yên ngựa của Augustus nằm cách đó mấy bước chân. Anh đã toan rải

một tấm vải dầu lên mặt đất rồi dùng cái yên làm gối. Thay vì thế anh nhặt
nó lên, đi ra chỗ đàn ngựa cưỡi.

— Cậu ấy đi đâu? – Jake hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.