BỒ CÂU CÔ ĐƠN - Trang 374

— Được, chúng có giết cũng không tìm ra thuốc lá đâu, – Roscoe nói.

Anh quay ngoắt ngựa và cho phi nước đại, nhưng Janey giật dây cương

lại.

— Chúng đang ở trước mặt. Chúng đã vây bọc chú trong khi chú đang

quanh quẩn.

Roscoe chưa bao giờ thấy cùng đường thế này.

— Mẹ kiếp, – anh thấy tuyệt vọng. – Tôi chẳng biết chạy lối nào bây

giờ.

Janey chỉ về phía Bắc.

— Đây có một con suối.

Roscoe không hiểu một con suối thì tốt như thế nào nhưng vẫn nghe lời

cô và cho ngựa chạy chết thôi về phía bắc.

Một lần nữa Janey nói đúng. Họ chạy được nửa dặm thì gặp con suối.

Roscoe dừng ngựa nhìn quanh. Không một bóng người, điều làm cho anh
cảm thấy bủn rủn. Rồi làm gì đây?

— Chú bắn được không? – Janey hỏi.

— Được, – Roscoe nói, – nhưng không giỏi lắm. Tôi có thể bắn trúng

cái thằng to con, còn thằng nhỏ con thì khó nói.

— Đưa cháu súng lục, cháu bắn cho chú.

— Cô đã bắn gì rồi?

— Đưa đây cho cháu, – Janey nói, và lúc anh ngập ngừng thì cô đã

quăng mình khỏi lưng ngựa, leo ra con suối rồi biến mất.

Sau đó năm phút, anh chưa kịp cởi lấy mảnh vải dầu thì trời đổ mưa.

Sét đánh xuống đất và mưa như trút. Roscoe ướt từ đầu đến chân. Trong
mười phút đã có một con sông nhỏ chảy ở giữa lòng suối mà lúc họ đến nó
vẫn cạn khô. Sấm sét nổ đùng và trời tốt đen.

Cơn bão hóa ra chỉ là một trận giông lớn. Mười phút sau mưa nhẹ đi và

chẳng mấy chốc nó chỉ còn lún phún. Mặt trời đã lặn nhưng ở đằng tây còn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.