BỒ CÂU CÔ ĐƠN - Trang 382

— Đúng ra là tôi không lấy, – Roscoe nói. – Cô ấy bỏ trốn, rồi theo tôi.

– July xem bộ không hài lòng.

Roscoe nói chi tiết đầu đuôi ra.

July đưa anh đến quán rượu, mua cho anh một vại bia. Bây giờ có mình

Roscoe thôi, anh lại thấy không muốn nhắc đến Elmira.

— Ellie ra sao? – Cuối cùng anh vẫn nói. – Đào bảo là đã bỏ đi.

— Đúng, Đào nói đúng, – Roscoe nói. – Hoặc nếu không bỏ đi thì là

trốn đi. Có lẽ lên một cái tàu chở uýt ki.

— Tôi không hiểu vì sao, – July nhẹ nhàng, gần như nói cho mình. Anh

không hiểu vì sao. Khi mọi sự vẫn ổn thì cái gì đẩy người đàn bà bỏ trốn? Dĩ
nhiên nói không có gì xảy ra là không đúng. Đã có cái gì đó nhưng anh
không biết đấy thôi.

— Sau khi tôi đi anh có nói chuyện với cô ấy không? – July hỏi.

— Không, – Roscoe nhận.

July ngồi im đến năm phút. Rồi nói.

— Có lẽ anh nên đưa đám trẻ này quay về Arkansas. Tôi đi kiếm Ellie.

— Tôi đi với anh, – Roscoe nói. Đã tìm thấy rồi anh không có ý để tuột

July nữa. Nếu anh quay về một mình thì còn xảy ra nhiều chuyện tồi tệ hơn
lần đi cơ.

— Tôi nghĩ liệu có nên trả tiền cho người đàn bà này nhận cô gái ở lại

không đây, – July nói. – Anh nên mua một hai bộ quần áo. Mặc thế này mà
đi thì thành thằng hề mất.

Người đàn bà coi tàu ngựa bằng lòng cho Janey trọ, ba đô la một tháng.

July trả hai tháng. Bà ngỏ ý nhận cả Joe, cho nó trọ không mất tiền, miễn nó
giúp quanh quẩn ở tàu ngựa. July đã thuận nhưng Joe nom vẻ không vui nên
anh mủi lòng, lại để nó đi cùng. Rồi Roscoe ló mặt ra, trong bộ quần áo
cứng đến nỗi July phải nghĩ liệu anh có đi được hay không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.