BỒ CÂU CÔ ĐƠN - Trang 423

Anh còn phải đào sâu hơn nữa kẻo không thì sói đồng cỏ sẽ bới hết xác lên.
Thỉnh thoảng anh lại nhìn vào các thây người. Joe nằm riêng một chỗ, sóng
sượt trên tấm chăn như ngủ.

Rồi July nhặt đá chèn mộ. Cùng lúc đó anh trông thấy, xa xa, hai người

cưỡi ngựa, những cái chấm đen đen trong ánh nắng. Con ngựa của anh hí
lên, thèm có bạn.

Khi Augustus cùng với Lorena đi đến, người sê ríp Arkansas vẫn đang

đào. Augustus đến rìa hẻm núi nhòm xuống.

— Lại phải dọn nhiều người chết nữa, – Augustus nói rồi xuống ngựa.

Anh đã cho Lorena con ngựa của Roscoe, nó đi êm, còn anh thì cưỡi con tốt
nhất trong đám ngựa lùn của da đỏ, một con lông sẫm gầy gò.

— Lỗi tại tôi, – July nói. – Nếu tôi làm như ông bảo thì có thể họ còn

sống.

— Và có thể ông cũng chết rồi còn tôi thì phải chôn cất cả cho ông, –

Augustus nói. – Đừng có tự sỉ vả mình. Chẳng ai chúng ta là quan tòa để
phân xử vụ này cho công minh được đâu.

— Ông đã bảo tôi ở lại, – July nói.

— Tôi biết chứ, – Gus nói. – Tôi chắc là ông muốn ở lại. Nhưng đêm

hôm qua đã lặn mất vào con sông và ông không lấy nó lại được nữa đâu. Cứ
đào tiếp đi rồi tôi dọn dẹp cho.

Anh quay lại Lorena đỡ cô xuống ngựa:

— Em yêu, ở đây, – anh nói.

Nhưng khi anh đi xuống hẻm núi cô liền theo luôn. Cô không muốn ở

xa Gus dù chỉ vài bước chân.

— Không, anh không muốn em nhìn thấy cái cảnh tanh bành ấy đâu, –

anh nói. – Ngồi đây, chỗ này nhìn thấy được anh đấy. Anh không đi khuất
đâu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.