BỒ CÂU CÔ ĐƠN - Trang 438

— Nếu ở lại thì chúng mình không bền mạng đâu. Tất cả bọn phản loạn

gớm ghiếc đang chạy rông đều biết chỗ này. Nếu chúng thò mặt đến là ta lập
tức lôi thôi.

Lorena hiểu điều đó nhưng cô không muốn đi. Nằm ổ đánh bài bằng

khuy thật là hay, chừng nào có Gus ở bên cạnh. Cô không muốn nhìn những
người đàn ông khác, chẳng vì duyên cớ gì cả. Trong lòng cô cảm thấy mãnh
liệt rằng cô nên ở ẩn giấu. Cô không muốn họ nhìn cô. Cô muốn Gus giấu cô
đi.

Lorena khóc khi lên ngựa. Cô không còn giữ được nước mắt nữa.

Chúng có thể tràn ra bất cứ lúc nào, tuy cũng giống như nói vậy, khóc có
được ích lợi gì đâu. Chuyện đã xảy ra, cho dù khóc đến đâu thì phỏng có
được cái gì.

— Lorie, bây giờ đừng đau khổ quá nữa. Chúng mình sẽ tới chỗ anh

em và lúc đó thì em sẽ dễ chịu. Em sẽ đến San Francisco.

Lorena gần như quên đứt mất San Francisco là gì. Rồi cô nhớ ra. Một

nơi có tàu thủy. Ở đó mát. Đó là noi Jake hứa đưa cô đến. Jake đã tuột hẳn ra
khỏi đầu óc cô đến mức trong khi đang bối rối, nghĩ đến Jake cô thấy lạ
lùng. Tựa như nghĩ đến một người nào đã chết.

— Jake đâu? – Cô hỏi.

— Anh không biết. Cậu ấy muốn cùng đi nhưng anh không muốn đi

cùng với một cha ba láp.

Hai người đi tới chiều, giữ cho gần với con sông Canadian sau mưa

đang đầy nước. Đến tối họ leo lên một lằn đất và trông thấy một cảnh tượng
đáng ngạc nhiên: bốn đàn gia súc lớn rải ra hết tầm mắt trên khắp bình
nguyên.

— Sông giữ họ lại rồi, – anh nói. – Tất cả đang phải chờ để xuôi.

Các cao bồi còn ở cách một dặm hay hơn nhưng Lorena đã bắt đầu run

rẩy khi thấy họ. Họ chỉ là đàn ông nhiều thêm lên mà thôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.