BỒ CÂU CÔ ĐƠN - Trang 452

— Vậy đi mà bắt đi, Woodrow, – Gus nói. – Nó ở phía tây đây này,

chắc là ở bang Colorado. Cậu đi bắt nó còn tớ thì nuôi nấng các con bò cái
này.

Họ thấy đám cao bồi đã tụ tập hết quanh cỗ xe.

— Ông ấy thích làm cho bọn trẻ ngạc nhiên, – Call nói với tất cả. –

Luôn luôn cho ra một cái gì kỳ lạ.

Họ bèn lóc cóc cưỡi ngựa tới và thấy Po đã chế các cục mưa đá hóa

thành một kiểu kẹo.

— À thưa ông, – Po nói với Gus, – tôi thấy ông đã về kịp ăn điểm tâm

đấy.

— Tôi đã về để kịp thấy một lũ ba lăng nhăng trần truồng, – Gus nói.

Mọi người đều nghĩ tới Lorena. Nhiều người vẫn còn giữ nguyên vẻ

đẹp của cô trong tâm trí. Điều gì đã xảy ra với cô? Bây giờ trông cô ra sao?
Cô là người đẹp nhất mà nhiều người trong bọn họ đã được nhìn thấy, nay
thì cô đang ở gần đây, vẻ đẹp của cô rực chói lên, tươi tắn trong trí nhớ họ,
làm cho họ càng bồn chồn muốn được thấy cô.

Đặc biệt Dish thì không thể rời được mắt khỏi chiếc lều nữa. Khao khát

được thấy Lorena, anh cứ tưởng tượng có một giây phút nào đó cô sẽ đi ra
khỏi lều nhìn về phía anh. Chắc chắn cô nhớ anh; có thể cô còn giơ tay vẫy
anh nữa cũng nên.

Lorena biết đám cao bồi hiện ở gần đây nhưng cô không nhìn ra ngoài

lều. Gus đã cam đoan sẽ trở về sớm và cô tin anh – tuy đôi khi anh ra có việc
độ một giờ cô lại giật mình thon thót. Vịt Biếc chưa chết. Nó có thể lại đến
bắt cô đi, nếu như Gus không canh phòng sít sao. Chỉ có anh ở bên mới làm
cho cô ngủ nổi.

Thỉnh thoảng cô nhìn ra và thấy cỗ xe hàng với Gus bên cạnh nó. Anh

dễ nhận được ra vì mái đầu bạc trắng. Chừng nào còn nhận ra anh, chừng ấy
cô mới không lo ngại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.