BỒ CÂU CÔ ĐƠN - Trang 47

một lèo lâu hơn một tiếng với nhau. – Câu nói chẳng có nghĩa gì với Lorena
nhưng cô thấy nhẹ người. Không có vẻ như anh định thử một cái gì điên
khùng với cô.

— Đây là mười đô la, – cô nói, nghĩ có lẽ anh không nhận ra đó là

mệnh giá nào.

— Cô biết đấy, giá cả nhộn lắm. Tôi biết đã kha khá gái làm tiền và tôi

cứ luôn nghĩ tại sao họ lại không đặt giá co dãn hơn. Nếu tôi ở vào địa vị cô
phải lên gác nô giỡn với mấy dân già khú hôi hám thì tôi sẽ “chặt đẹp”, còn
nếu là mấy anh dê cỏn đẹp trai chuyên môn cạo râu lấy, thì một đồng năm
xu vẫn là vui rồi.

Lorena nhớ đến Tinkerley, kẻ đã sử dụng cô trong hai năm, lấy đi tất cả

những gì cô kiếm được rồi bỏ rơi cô không một xu nào.

— Một đồng năm xu không đủ, – cô nói. – Em có thể làm mà không

cần có chuyện cạo râu.

Nhưng Augustus đang trong lúc thích tranh cãi:

— Coi như cô đặt giá chót là hai đô la, cho những dê cỏn râu ria cạo

nhẵn. Vậy cái giá cao nhất sẽ là bao nhiêu, cho mấy cái “mẩu gỗ mục” hôi
mù không biết đánh vần kia? Cái ý tôi nêu ra là con người ta chẳng ai giống
ai nên không thể xếp cùng một giá được. Hay là tôi sai? Có thể là ở chỗ cô
ngồi đây thì ai cũng như nhau nhỉ.

Đã có lần nghĩ đến điều này, Lorena thấy anh đúng. Người ta không

hoàn toàn như nhau. Một ít khá tốt để cô có thể nhận ra và một số đông hơn
thì khá đê tiện, để cô không thể không nhận ra, nhưng đa số thì chẳng phải
thế này cũng chẳng phải thế kia. Họ chỉ là con người, họ để tiền lại chứ
không phải kỷ niệm. Cho đến bây giờ chỉ những kẻ đê tiện mới lưu lại kỷ
niệm.

— Tại sao anh cho em đồng mười này? – Cô hỏi, muốn tò mò một chút

vì hình như đằng nào thì cũng phải nói một câu gì ra với anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.