BỒ CÂU CÔ ĐƠN - Trang 475

Anh có sẽ đưa cô đến một thành phố nào đó rồi chào từ biệt cô hay không
đây?

— Trời đất, Lorena, người em thơm mát như cỏ cây ban mai ấy, – anh

nói, hít tóc cô. – Em giữ được da thịt thơm mát ở những vùng đất như thế
này thì thật là điều kỳ diệu.

Một cái khuy buột ra ở sơ mi anh, một ít lông bạc trên ngực hé lộ. Cô

muốn nói một điều gì nhưng lại sợ. Cô vuốt những sợi lông bạc nằm lại vào
trong áo.

Gus cười về sự gọn sạch ngăn nắp của cô.

— Anh biết nom mình đáng ngượng đây. Tất cả là tại lỗi của Call,

không cho anh mang theo người thợ may của mình đi.

Lorena im lặng nhưng mỗi lúc càng thêm sợ hãi. Gus đã trở nên quan

trọng quá với cô rồi. Nghĩ tới ngày chia tay anh thật là đau khổ. Cô muốn có
mãi anh nhưng không biết phải làm thế nào. Muốn sao thì anh cũng đã nói là
anh có một người đàn bà ở Ogallala. Cô lại bắt đầu run rẩy vì nỗi sợ bất thần
này.

— Sao thế. Buổi sáng đẹp trời như thế này mà em lại ngồi run?

Cô sợ không dám nói nhưng bắt đầu khóc.

— Lorie, anh với em là hai người trung thực. Sao em không nói ra nỗi

buồn của mình?

Vẻ thân tình của anh làm cô khuây đi một chút.

— Anh có thể làm tình, nếu như anh muốn. Em không tính gì đâu.

Augustus mỉm cười:

— Em thế là đã biết ăn ở mềm mỏng thuận hòa. Nhưng tại sao một

người đẹp như em tự lại phá giá mình đi? Em nên nâng nó lên vì em còn đẹp
hơn cả trước kia cơ. Anh chưa bao giờ thấy sai lầm trong việc nộp thuế cho
cái đẹp.

— Nếu muốn, anh có thể làm đi mà, – cô nói, vẫn run rẩy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.