BỒ CÂU CÔ ĐƠN - Trang 520

cái chết. Ngoài ra Bob không có thật sự là sống. Cái gậy của anh có đòi hỏi
thì hình như cũng chỉ là phản xạ, một trò ghẹo cợt tục tằn mà cuộc đời đem
ra chơi khăm họ. Nó không làm cho chị thấy âu yếm mà chỉ khiến chị chán
ngán cho những cay độc của sinh tồn. Chị đã lấy anh, theo anh, nuôi nấng
anh, làm việc bên anh và đẻ ra những đứa con của anh, thế mà khi thay quần
áo cho anh, chị vẫn cảm thấy có một thứ ích kỷ ở trong mình mà chị không
thể kiềm chế. Muốn gì chị cũng đã cảm thấy điều đó và đêm đêm chị nghiến
răng tự trách mắng mình.

Trong khi nhìn cỗ xe đang lại gần, Clara thấy Cholo đi vào với hai con

ngựa cái sắp đẻ. Cũng nhìn thấy cỗ xe, Cholo đến để biết chắc chị không hề
bị ai trong cỗ xe kia đe dọa.

Một người to lớn hơn Cholo cưỡi ngựa đi bên cỗ xe. Một người mặt

sẹo chằng chịt ngồi trên xe cạnh một người đàn bà bụng chửa vượt mặt.
Người đàn bà kìm cương lại nhìn xuống họ hỏi.

— Chúng tôi đã đến Nebraska chưa?

— Rồi đấy, – Clara nói. – Đến thị trấn còn gần hai mươi dặm nữa. Có

muốn xuống nghỉ ngơi không?

— Chị có biết Dee Boot không? – Người đàn bà nói. – Tôi tìm anh ta.

— Có chứ, – Cholo bình thản nói. Ông hầu như biết hết cư dân ở

Ogallala.

Nghe thế, Elmira không còn muốn dừng lại nữa. Nếu Dee ở gần thì

nghĩa là chị đã an toàn và sắp rũ được Luke cùng Zwey Bự.

— Xuống xe đi, – Clara nói. – Ít ra các vị cũng muốn cho lừa ngựa

uống nước chứ. Nếu các vị thích thì xin mời ở lại qua đêm. Sáng mai vào thị
trấn, gần thôi.

Zwey xuống ngựa, cởi lừa ra khỏi xe. Elmira đành từ từ rời khỏi ghế.

— Hãy vào nhà đi, – Clara nói. – Tôi chắc các ông bà đi đã xa.

— Từ Arkansas, – Elmira nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.