BỒ CÂU CÔ ĐƠN - Trang 547

người anh cảm thấy mất mát ở trong đời. Anh nhớ lại chị mong anh làm bạn
bè với những đứa con gái của chị. Ít nhất anh cũng phải đến kết bạn với
chúng, ngoài ra xem chúng có giống được mẹ không.

Anh ngạc nhiên thấy mình không thích vào Ogallala lắm. Anh qua cửa

hàng mua đồ cho Lorena; mọi thứ, từ váy, mũ đến cả áo ấm. Anh mua cho
anh cái áo khoác đen, và một sợi cà vạt lụa. Cuối cùng anh mua nhiều quà
quá đến nỗi có vẻ khó mà mang được. Anh mua gương, mua lược, bàn chải
cho cô. Lorena chưa được soi gương thấy mình kể từ khi ở Đồn Worth.

Anh vào một quán cơm có tấm sừng hươu tướng ở cửa và khách khứa

phần đông là dân chở hàng cho quân đội. Thấy vài con ngựa của đám cao
bồi Hat Creek song không thấy bóng dáng họ đâu. Chắc vào cả nhà thổ ở
liền đây, anh kết luận. Anh gọi một chai rượu nhưng dân đánh xe ầm ĩ quá,
uống mất cả ngon.

Trăng tròn sáng. Gus ngạc nhiên thấy Lorena ngồi ngoài lều.

— Sao vậy Lorie?

— Em sợ chị ấy lấy mất anh.

— Trăng có đẹp không?

Cô không nhìn lên. Cô chẳng thiết tới trăng. Cô chỉ mong nếu anh sắp

bỏ đi thì anh nên cho cô hay, mặc dù nếu xảy ra thật thì cô không biết liệu
mình có thể nào mà sống nổi nữa không đây.

— Em có bao giờ thích hát không? – Anh hỏi, cố xoay sang chuyện

khác. Cô không đáp. – Anh nghĩ hát ấy, đó là một vật quý trời cho. Nếu anh
hát được như người Ireland anh sẽ làm nghề hát rong. Anh có thể kiếm được
việc ở một quán rượu như Lippy.

Cô không muốn nói chuyện với anh. Cô ghét cái cách nghĩ của mình,

tốt hơn là có chuyện gì xảy ra rồi giết chết tuốt cả hai đi. Ít ra thì ta sẽ chẳng
cô đơn một mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.